Trong trận, Lý Hạo lợi dụng Cửu Đoán Kình, hoàn thành nghịch chuyển.
Một côn phản sát lại Tôn Mặc Huyền.
Liền sau đó, hai người lại lần nữa dây vào nhau, cho dù Tôn Mặc Huyền dùng thế, Lý Hạo vẫn không dùng, hắn cũng không bị đối phương áp chế, lúc này mới có thể cảm nhận được sự cường đại của Lý Hạo.
Ngũ tạng của hắn cường hóa, cơ thể của hắn cường đại, Cửu Đoán Kình, nhiều loại bí thuật, cân bằng được sự chênh lệch về thế.
Khả năng kháng đòn của cơ thể quá mạnh rồi!
Cho dù là Tôn Nhất Phi, cũng chỉ có thể thẳng đôi lông mày mà nhìn ở đằng xa.
Dưới tình huống thông thường, Tôn Mặc Huyền dùng thế, một côn như vậy, dù là đối phương trực tiếp đón lấy, nội tạng cũng sẽ thổ huyết, vỡ nát.
Nhưng đệ tử này của Viên Thạc, nội tạng lại quá cường đại rồi!
Rõ ràng không bị gì!
Đây thật là trái với lẽ thường!
Ông ta nhìn Viên Thạc, vẽ mặt của lão đầy đắc ý, cũng đang nhìn lại ông ta, môi khẽ động: "Thế thì có sao? Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, thiên hạ vô song! Võ sư, nào có điểm yếu, ngũ tạng vẫn là rất chắc khoẻ!"
Tôn Nhất Phi trầm mặc.
Ông ta xem tiếp trận chiến, lúc này, lòng tin với Tôn Mặc Huyền giảm đi đôi chút.
Cho dù Lý Hạo không biểu hiện ra chiều hướng của thế, nhưng xem dáng vẽ hình như là đang lĩnh ngộ kiếm thế, nhưng... Cửu Đoán Kình, Vô Ảnh Kiếm, Ngũ Cầm Thuật, lại thêm ngũ tạng cường đại, mà đệ tử của mình, lại cư nhiên không thể chiếm thế thượng phong.
Lúc trước, hai người khởi động, ông ta lại cho rằng Lý Hạo chỉ đến thế mà thôi, xem ra bản thân đã xem thường Viên Thạc rồi, lại càng quá xem thường đệ tử của lão.
...
Trong trận.
Lý Hạo và Tôn Mặc Huyền quyền cước chạm nhau, hai bên lại lần nữa đánh cho máu huyết bay tung toé, Lý Hạo lui về phía sau, Tôn Mặc Huyền cũng lùi lại chục bước, hai người đều có hơi ngưng trọng.
Đầu Lý Hạo vẫn đang chảy máu.
Máu trên người Tôn Mặc Huyền sớm đã khô, lại bắt lấy trường côn, máu huyết cũng nhuộm đỏ trên cây côn rồi.
Lý Hạo cũng một phát rút thanh kiếm cắm trên mặt đất, cười một tiếng, lần nữa đâm kiếm tới!
Áp lực hình như chưa đủ lớn!
Trong đầu, lần nữa hiện ra thanh kiếm ngày hôm đó.
Xuất kiếm!
Đoạn ngã!
Giết địch!
Tôn Mặc Huyền biến sắc, bạo rống một tiếng, trường côn bổ ra, liên tiếp bổ tới mấy chục côn, phanh phanh phanh...
Trường côn và kiếm, đều là bảo vật.
Vào lúc này, Lý Hạo sử dụng kiếm như thế, trường côn trực tiếp bị chém ra từng vết nứt, mà trường kiếm cũng không tránh khỏi bị nứt vỡ.
Liền sau đó, một tiếng ầm vang.
Kiếm và trường côn ào ào nổ tung!
Vô số mảnh vỡ bắn ra khắp nơi!
...
Đằng xa.
Vương Minh nhìn thấy một mảnh vỡ đang bắn về phía mình, ánh mắt khẽ động, lúc này cũng rất ngưng trọng, lấy tay muốn trực tiếp bắt lấy mảnh vỡ của trường kiếm, ngay sau đó, sắc mặt biến đổi, đột nhiên, trên bàn tay có thêm một bộ găng tay màu vàng.
Đó là kim hệ năng của y.
Cọt kẹt!
Âm thanh chói tai truyền ra, mảnh vỡ trường kiếm xen lẫn với một chút kiếm khí, trực tiếp cắt đôi găng tay màu vàng thành hai mảnh, tí tách tí tách... máu huyết từ tay nhỏ xuống.
Vương Minh không có tiếng cười hay tiếng mắng chửi như thường ngày, mà thay vào đó là sự ngưng trọng và nặng nề.
Ta là Nhật Diệu!
Đây chỉ là mảnh vỡ vũ khí của hai người trong trận nổ bắn ra, y ngăn cản lại, đương nhiên sẽ bị phòng ngự củaThần Bí Năng cắt xé, gây ra thương tích ở tay, thiếu chút nữa là đứt lìa.
Y không để ý đến đau đớn, lặng lẽ nhìn miệng vết thương trên lòng bàn tay, khắc sâu vào xương cốt!
Vương Minh lúc này, hình như có chút thất thần.
Bốn phía, một vài cường giả, cũng ồ ạt ngăn cản mảnh vỡ.
Có siêu năng giả, muốn thử nghiệm.
Một vị siêu năng Nguyệt Minh, trong tay hiện ra một vài hỏa quang, muốn đốt cháy mảnh vỡ này... thổi phù một tiếng, mảnh vỡ trực tiếp xuyên thấu siêu năng, dường như không có bất kì phòng ngự nào, trực tiếp đánh nát đầu người đó!
Yên lặng!
Tĩnh mịch!
Hai người trong trận, cũng chỉ là Phá Bách, cùng cấp với Nguyệt Minh.
Giờ khắc này, tất cả Nguyệt Minh đều trầm mặc lại, một vài Nhật Diệu, sắc mặc cũng vô cùng ngưng trọng, tiếp tục quan sát trận chiến, lúc này, cũng không có bất kì sự khinh thường nào, chỉ có ngưng trọng.
Đây là Phá Bách?
Đây mới là võ sư?
...
"Ngu ngốc!"
Hồng Nhất Đường thấp giọng mắng một câu, hai vị võ sư Phá Bách, một người nắm giữ thế, một người cho dù chưa nắm được, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, nó tương đương với một đòn toàn lực của hai võ sư đã nắm giữ được thế, phá vỡ vũ khí của nhau.
Một đòn này, chỉ sợ Nhật Diệu sơ kỳ có ở đây, khả năng cũng sẽ bị hai người liên thủ giết chết.
Vậy mà cư nhiên lại có một Nguyệt Minh đi đón đòn!
Tên đấy không chết thì ai chết?
Siêu năng của tổ chức nhỏ, chính là chẳng có tí kiến thức nào, tự cho là thành siêu năng giả rồi, là có thể xem thường võ sư à?
Viên Thạc vừa nãy ra tay giết người, đó cũng không phải là một bài học đủ sâu sắc.
...