Dù Tôn Nhất Phi là siêu năng giả, lúc này cũng lộ ra phong phạm của võ sư, trận chiến của võ sư, y không chỉ là siêu năng giả thuần túy.
Mấy vị Nhật Diệu khác cũng rất nghiêm túc.
Đến bước này, coi như là lưỡng bại câu thương.
Viên Thạc tiêu hao rất rõ, nhưng Tôn Nhất Phi... không đỡ hơn bao nhiêu, tiếp tục như thế, nếu hai người không đồng quy vu tận, nếu thì một người chết, một người trọng thương.
Cứ tưởng rằng lần này, tiến vào di tích mới có nguy hiểm.
Còn chưa tiến vào, đảo Quang Minh đã biến mất.
Hai vị cường giả đỉnh cấp thậm chí có thể xếp hạng 3 hạng đầu của Ngân Nguyệt, lần này có thể sẽ chết, sẽ phế.
...
Trong hư không.
Tiếng côn đè ép tiếng gầm của mãnh hổ, Tôn Nhất Phi càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng điên dại, nện côn liên tiếp, trên trường côn, lửa cháy ngút trời.
"Ngươi nhận thua cho ta!"
Y gầm thét, y chỉ muốn thắng một lần!
Viên Thạc, vì sao không nhận thua?
Dù biết đây là hy vọng xa vời, y cũng muốn nghe Viên Thạc nhận thua.
- Ầm!
Viên Thạc đập trúng vách đá, đập ra một cái hố cực lớn, Tôn Nhất Phi vung côn, trực tiếp đập vô số cự thạch thành bột mịn, hai người từ không trung đánh tới trong vách núi cheo leo.
Trong nháy mắt, từ trong vách núi cheo leo vọt lên trời, ầm ầm, vách núi phía dưới trực tiếp sụp đổ.
Chiến đấu tiếp tục!
Tâm Hỏa Viên cùng mãnh hổ càng thêm rực rỡ, trường côn cũng vậy.
Hai người hao hết nội tình, đánh càng ngày càng hung tàn.
"Viên Thạc!"
Vào thời khắc này, Tôn Nhất Phi thở hào hển, giận dữ hét: "Ngươi chém không đứt Tề Mi Côn của ta sao? Lão tử biết ngươi có thể! Đến, chặt đứt Tề Mi Côn của ta! Nếu không... lão tử sẽ đánh chết ngươi!"
- Ầm!
Lại nện côn xuống!
- Binh!
Viên Thạc hộc máu, có chút vô lực, có chút thương cảm: "Ta còn muốn chừa lại chút sức lực... cùng những người khác vào di tích nhìn xem... ngươi nhất định phải liều chết với ta... cmn gặp quỷ!"
"Khốn nạn!"
Tôn Nhất Phi điên cuồng, vô cùng giận dữ!
Y chỉ nói vậy thôi, không ngờ Viên Thạc thật còn át chủ bài, y đánh ra một côn, mang theo hỏa khí cực kỳ hùng hậu, mang theo chút không cam lòng, chút điên cuồng: "Đến! Cho dù chiến tử, ta muốn chết trong đỉnh phong! Mà không phải dần dần suy sụp, cuối cùng như lưu manh chợ búa, bị ngươi loạn quyền đánh chết!"
Đúng vậy, y bắt đầu trượt xuống.
Mà Viên Thạc cũng giống vậy.
Hai người đều khó trụ lâu thêm nữa, không còn đỉnh phong.
Tôn Nhất Phi có thể chấp nhận chết khi đang ở đỉnh phong, không muốn giống như năm đó, trong sự suy yếu và bất lực, phải chọn cách nhảy núi tự vẫn.
Viên Thạc lại nôn một ngụm máu.
Lão nhìn về phía Tôn Nhất Phi, bật cười.
Còn có át chủ bài sao?
Có chứ!
Huyết Đao Quyết!
Nhưng thật ra lão đang chờ, chờ đối phương phạm suy yếu, lão vẫn có hi vọng, đánh chết đối phương lúc đối phương suy yếu, bởi vì lão là võ sư, võ sư mạnh tại thể!
Mà siêu năng, mạnh tại lực!
Khi thần bí năng tiêu hao quá nhiều, Tôn Nhất Phi không thể bảo trì sức mạnh như hiện tại, phần thắng của Viên Thạc rất cao, 7/3, lão 7, Tôn Nhất Phi 3!
Nhưng nghe thấy tiếng gầm gừ của Tôn Nhất Phi, y bật cười.
"Tôn Nhất Phi… ngươi... thật cố chấp!"
Cố chấp như vậy, ta cũng có chút kích động... cho ngươi đãi ngộ cao nhất.
Dù hậu quả của việc này sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng Viên Thạc vẫn có chút kích động.
Lão nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy Lý Hạo, lão áy náy cười cười... không biết nếu ta còn sống, rốt cuộc có thể hấp thụ toàn bộ kiếm năng hay không...
Mặc kệ có đủ hay không, ta sống, những kiếm năng này có lẽ sẽ tiêu hao cạn kiệt.
Giờ khắc này, Viên Thạc mỉm cười.
Kệ cha nó!
Đồ đệ không có kiếm năng, tự mình đi kiếm, suy nghĩ biện pháp... ta chỉ muốn... điên cuồng một lần, tiếp tên điên này, điên cuồng với y một lần!
Y thật đáng yêu, nhưng dù đáng yêu đến đâu, ta muốn giết y, tiễn đưa y.
Lúc này, nắm thạch đao trong tay, đao năng bị lão hấp thu, trong nháy mắt, dung nhập thể nội.
Đao năng, lão hiếm khi hấp thu theo kiểu này.
Nhưng đến mức này, ta làm sao nhẫn tâm, để Tôn Nhất Phi không nhìn thấy trạng thái mạnh nhất của mình.
Đao năng hấp thu, Tâm Hỏa Viên biến mất, mãnh hổ biến mất.
Ngũ thế toàn bộ biến mất!
Trong nháy mắt, thế dung thạch đao, đao năng dung nhập, nội kình dung nhập...
Mà đối diện, Tôn Nhất Phi không ngăn cản, y đang điên cuồng tăng lên chính mình, điên cuồng bộc phát hỏa năng, trường côn trong tay lập tức đỏ rực nửa bầu trời, y cười rất vui vẻ.
Rất vui vẻ rất vui vẻ!
Viên Thạc, ngươi lão ma này, thật sự đã giấu nghề.
Ngươi cho rằng ta không tiếp nổi?
Không, ta có thể!
Ngươi xem thường Tôn Nhất Phi ta!
...
Mây nổi bốn phía.
Giờ khắc này, tất cả mọi người phía dưới đều lộ vẻ khó tin.
Khí thế, còn đang tăng lên.
"Đây... thật sự vẫn là Tam Dương sao?"
Hách Liên Xuyên không dám tin, tất cả Tam Dương khác cũng không dám tin, bọn hắn cho rằng mình đã chứng kiến một trận chiến siêu việt Tam Dương.
Vào lúc này, hai người này lại vẫn có thể tăng lên.
Nhìn không thấu, cũng nhìn không hiểu.
Võ sư, thật sự tiềm lực vô hạn sao?
Mà Lý Hạo cũng biết đây là vì cái gì, Huyết Đao Quyết.
Lão sư lại vận dụng Huyết Đao Quyết, cưỡng ép vận dụng uẩn đệ nhị thần còn chưa đủ, thế mà còn vận dụng Huyết Đao Quyết... Lão sư điên rồi sao?
Kiếm năng, không đủ!
Trừ phi...
Lão nghĩ tới chuyện khác, yên tĩnh trở lại, yên lặng nhìn lên bầu trời.
...
Trên không.
Tôn Nhất Phi kích động, run rẩy, không phải sợ sệt, mà là chờ mong.
Viên Thạc, ngươi còn có thể mạnh hơn chút sao?
"Tôn Nhất Phi... tiễn ngươi một đoạn!"
Viên Thạc chuẩn bị xong, thạch đao trong tay phóng đại, biến thành một thanh đao màu máu, mang theo chút trịnh trọng: "Trên đường Hoàng Tuyền, đi thanh thản!"
"Tiễn ngươi!"
Tôn Nhất Phi cười ha ha, đánh ra một côn!
Một côn này, siêu việt dĩ vãng, siêu việt hết thảy, một côn giống như thật sự phá vỡ hư không, nhìn rất chậm, lại mang đến cảm giác áp bách vô cùng cường đại, đám người dưới mặt đất, thậm chí cảm giác bị ép đến ngạt thở.
"Trảm!"
Viên Thạc nổi giận gầm lên, chém ra một đao, trường đao màu máu chém ra huyết ảnh dài vài trăm mét!
Trảm ra một đao!
Một đao này, cũng vượt khỏi cực hạn của Viên Thạc.
Trường đao va chạm trường côn, va chạm trên không trung, không phát ra bất kỳ thanh âm, lặng yên không một tiếng động, chỉ có quang mang lấp lóe.
Trường côn bỗng lập tức đứt gãy.
Không phải đứt ngang, mà là trực tiếp bị cắt thành hai nửa.
Dưới đao này, Tề Mi Côn dung nhập mọi thứ của Tôn Nhất Phi, trực tiếp bị cắt thành hai nửa, đao khí sắc bén, tiếp tục tiến lên, rơi xuống!
Trong mắt của Tôn Nhất Phi hiện lên nụ cười, nhìn trường đao rơi xuống.