TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 377: Tề Mi Côn, thắng! (5)

Vào đúng lúc này, y bỗng giống như phát cuồng, giống như thuấn di, ngay khi trường đao rơi xuống, ngay khi trên đỉnh đầu xuất hiện vết máu, y biến mất.

Trong nháy mắt, y lại xuất hiện ở bên cạnh Viên Thạc.

Viên Thạc cũng có chút vô lực.

Tôn Nhất Phi dùng một loại thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, xuất hiện ở trước mặt của y.

Tôn Nhất Phi cười, vết máu trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn.

Y vươn tay, một quyền đánh vào cổ họng của Viên Thạc.

Một quyền rất vô lực!

Viên Thạc thậm chí không cảm nhận được đau đớn.

Viên Thạc nhìn y, Tôn Nhất Phi cũng nhìn Viên Thạc, mãi mới khó khăn phun ra mấy chữ: "Ta... thắng... ngươi nhảy xuống đi..."

Ngươi nhảy đi xuống!

Năm đó, ta thua, ta nhảy xuống!

Ta không giết ngươi, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nhảy xuống đi!

Thân thể của y bắt đầu tan vỡ, ánh mắt của y nhìn Viên Thạc thậm chí lộ chút khẩn cầu, ngươi nhảy xuống đi!

Ta thắng ngươi!

Dù ta chết, chết thật, nhưng ta thật sự thắng ngươi.

Y muốn nhìn thấy Viên lão ma bị chính đánh bại, bị mình ép nhảy núi!

Viên Thạc nhìn y, bỗng nhiên cười, lực lượng toàn thân tiêu tán, lập tức rơi xuống.

Tôn Nhất Phi nhìn xuống phía dưới, y thấy, thấy được Viên Thạc nhảy xuống, rớt xuống...

"Ta thắng!"

Y cười, cơ thể rạn nứt, từng mảnh nhỏ huyết nhục rơi xuống, y thắng, một quyền kia chưa hẳn có thể giết chết Viên Thạc, nhưng với trạng thái này của Viên Thạc, y nắm chắc đánh nát cổ họng của lão.

Dù Viên Thạc không chết, cũng bị thương nặng.

Nhưng... cần gì chứ.

Y nhìn thấy Viên Thạc rơi ầm ầm xuống đất, y thấy.

Y thấy được đệ nhị thần, thấy được con đường phát triển của võ sư, thấy được phong thái phía trên Đấu Thiên, thấy được một đao mạnh nhất của Viên Thạc, thấy được dáng vẻ chật vật của Viên Thạc...

Đáng giá!

Dù mất mạng, vậy cũng đáng giá.

Lần này về Ngân Nguyệt, lá rụng về cội, đánh bại tâm ma hơn 20 năm, đột nhiên cảm giác trút bỏ gánh nặng.

Mặc Huyền, sư đồ ngươi ta, chứng kiến Võ Đạo quật khởi!

Giờ khắc này, Tôn Nhất Phi phát ra tiếng cười sau cùng: "Tề Mi Côn, thắng!"

- Oanh!

Hư không nổ tung, một đám lửa diệu xạ hư không.

Tề Mi Côn Vương, thắng Ngũ Cầm Thú Vương!

Phấn thân toái cốt!

...

Giờ khắc này, yên tĩnh như tờ.

Phía dưới, Viên Thạc đập ầm ầm trên mặt đất, gãy mất không biết bao nhiêu cục xương, lại vẫn ngẩng đầu nhìn lên trời, lão nhìn đối thủ tan xương nát thịt, khẽ mỉm cười.

Lão bằng hữu... mất đi một người.

Ngươi thắng!

Tề Mi Côn, thắng!

Viên Thạc cười, cười tươi rói.

Ngay sau đó, lão biến mất.

Biến mất ngay tại chỗ.

Không ai nhìn thấy lão đi đâu, đúng lúc này một tiếng kinh hô vang vọng đất trời, một thanh đao xuất hiện trên một vách đá dựng đứng.

Đao ra!

Nhanh, vô cùng nhanh, vô cùng hung tàn, vô cùng tàn nhẫn!

Một đao này, thậm chí siêu việt trước đó.

"Thằng khốn!"

Một tiếng gầm xen lẫn sợ hãi, vang vọng đất trời, Hồng Nguyệt!

Bên phe Hồng Nguyệt, Hạo Không hoàn toàn biến sắc, vô số thần bí năng điên cuồng bạo phát, nhưng đã trể.

- Vù!

Đầu lâu rơi xuống đất!

Quá nhanh, nhanh đến mức vị Tam Dương này không thể né tránh.

Đầu lâu lập tức bị chém xuống!

Lý Hạo ở đằng xa, vẻ mặt bình tĩnh, hắn đã đoán được.

Lúc lão sư dùng Huyết Đao Quyết, hắn cảm giác kiếm năng của mình không đủ dùng, hắn bèn đoán được.

Lão sư, sẽ giết người!

Giết người của Hồng Nguyệt!

Không có kiếm năng làm sao giờ?

Bổ sung năng lượng Hồng Ảnh, hiệu quả cũng không tệ.

Người của Hồng Nguyệt không chịu đi, khi lão sư còn sức đánh một trận, trước khi Huyết Đao Quyết của lão sư còn chưa hoàn toàn tiêu tán biến mất... đó chính là chịu chết!

"Viên Thạc!"

Nơi xa, bốn phương tám hướng, từng vị cường giả hét to!

Ngay sau đó, người của Phi Thiên, người của Diêm La, cả người của Kiếm Môn, những siêu năng giả này không đào vong, mà nhanh chóng tập trung lại một chỗ.

Bọn hắn hoảng sợ!

Lo lắng!

Viên Thạc điên rồi, lại dám giết chết Hạo Không, lão không muốn tiếp tục lăn lộn tại Ngân Nguyệt nữa sao?

Vốn đã thù sâu như biển với Hồng Nguyệt, giờ lại không hề kiêng dè, trong loại trường hợp này, giết Hạo Không... Hồng Nguyệt tất nhiên sẽ trả thù, nhất định sẽ trả thù!

Nhưng Viên Thạc để ý sao?

Không thèm để ý!

Vung đao chém giết Hạo Không, trường đao xẹt qua hư không, từng đầu lâu rơi xuống, từng siêu năng bị lão chém giết trong nháy mắt, Viên Thạc bật cười: "Tôn Nhất Phi còn bị ta diệt... các ngươi tính là thứ gì?"

Lão nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, ngắm nhìn bốn phía, cười ha ha: "Các ngươi... tính là thứ gì?"

Các ngươi tính là gì?

Các ngươi cũng xứng nhìn trận chiến của ta?

Người Hồng Nguyệt, giết liền giết, thì đã làm sao?

Huyết Đao Quyết tiêu hao quá lớn, không giết một chút, bổ sung tiêu hao như thế nào?

Lão cười điên cuồng, huyết đao bộc phát ra hào quang sáng chói, những người khác không thấy được cái gì, Lý Hạo lại thấy rõ, thạch đao trong nháy mắt hút đi vô số Hồng Ảnh.

Hiển nhiên, lão sư thông qua Hầu Tiêu Trần, nắm giữ vài phương pháp sử dụng thạch đao, trực tiếp hút Hồng Ảnh, Lý Hạo thấy được một Hồng Ảnh cực lớn, là Hạo Không kia.

Giết sạch người của Hồng Nguyệt, Viên Thạc cười lớn, bay lên không, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt mọi người.

Bên tai của Lý Hạo truyền đến thanh âm của Viên Thạc: "Gánh không được, ta chạy trước... nguy cơ tiếp xuống... Hầu Tiêu Trần phụ trách!"

Dứt lời, người sớm đã biến mất.

Lý Hạo đơ như cây cơ... chuồn rồi?

"Đúng rồi, lập cho Tôn Nhất Phi cái bia... Đừng quên việc này..."

Thanh âm sau cùng của Viên Thạc, truyền đến, rất nhanh biến mất.

Tất cả mọi người đều run sợ, không ai dám lên tiếng, phải rất lâu sau khi Viên Thạc không tiếp tục xuất hiện, giữa sân mới xuất hiện tiếng hít thở yếu ớt, trên mặt của mỗi người, đều xen lẫn một chút phức tạp và sợ hãi.

Trận chiến ngày hôm nay, khó có thể tưởng tượng!

Tề Mi Côn vẫn lạc, Ngũ Cầm Thú Vương đánh chết tất cả mọi người tới từ phân bộ Hồng Nguyệt, hủy diệt đảo Quang Minh, từng sự việc đều sẽ nhanh chóng lan truyền, kinh động bốn phương.

Thậm chí sẽ bị chấn động Trung Bộ!

Phía trên Đấu Thiên, còn có Uẩn Thần!