TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 378: Loạn thế thêm chút lửa (1)

Trận chiến này, đã kết thúc rồi.

Vốn tưởng rằng Viên Thạc sẽ bị đàn áp một trận, kết quả phát ra Ngũ Cầm, vô cùng cường hãn, Lý Hạo giết chết Tôn Mặc Huyền, Viên Thạc lại càng thêm đột phá Đấu Thiên, một trảm Tôn Nhất Phi.

Cường giả từ Trung bộ đến, hồn quy cố thổ.

Lá rụng về cội.

Sau trận chiến này Tôn Nhất Phi, nhất định sẽ lưu lại tên tuổi ở Ngân Nguyệt.

Nhưng mà, dư âm của trận chiến này, chỉ là mới bắt đầu thôi.

Hiện trường, chỉ yên tĩnh được trong chốc lát.

Sau một thoáng, đã có người một cước nhảy lên, bay thẳng lên phía bầu trời.

Đó là nơi mà Tôn Nhất Phi đã ngã xuống, sau khi Tôn Nhất Phi chết, cũng không để lại cái gì cả, chỉ còn lại một ít thần bí năng cường đại còn chưa hoàn toàn tràn lan ra, nhưng mà ở nơi đó. . . nhưng trong mơ hồ nhìn thấy được ở trong đó hiện ra một thanh côn.

Tề Mi Côn!

Không phải là cây côn trước kia, mà là cây côn sau này đã được dùng thần bí năng ngưng tụ thành.

Không cách nào tưởng tượng nổi!

Đây là ý chí tinh thần vô cùng cường đại, giây phút cuối cùng, còn để lại một thanh côn cường đại như Tề Mi Côn.

Bảo vật!

Tất cả mọi người đều biết rõ, đây là bảo vật, một vị Tam Dương hậu kỳ, thời điểm mấu chốt cuối cùng, dùng ý chí cường đại, ý chí chiến đấu bất diệt, còn để lại một thanh côn Tề Mi Côn.

Một bảo vật như vậy, nếu nó không phải vật phẩm siêu phàm, thì cũng hơn cả vật phẩm siêu phàm rồi.

Lúc này, có người phá không bỏ đi.

Có Tam Dương, cũng có Nhật Diệu.

Về nhưng phần yếu hơn, cũng không ai dám cướp.

Lúc này, Lý Hạo ở phía dưới, có cảm giác xúc động.

Vật kia. . . Các ngươi không xứng để lấy đi!

Đúng vậy, bọn họ không xứng.

Mặc cho Tôn Nhất Phi tử trận, mặc dù là kẻ thù, nhưng sau khi tử trận, Viên Thạc cũng kính trọng y, Lý Hạo cũng hiểu được người này là một võ sư chân chính, một đời tông sư võ giả, những người này, có tư cách gì mà lấy đi Tề Mi Côn của y?

Lý Hạo cũng đạp bay lên, cầm Tinh Không kiếm trong tay, hướng thẳng đến một vị Nhật Diệu. . . . .

Hắn vẫn chưa đuổi kịp đối phương, vào thời khắc này, một tiếng quát chói tai vang vọng kháp nơi: "Đều cút đi!"

Một tiếng rống bạo phát, ngay sau đó, Hách Liên Xuyên bay lên trời, lửa giận ngập trời, giận dữ hét lớn: "Các ngươi dám! Đồ vậtt của ai các ngươi cũng dám động?"

Ngay giây phút này Hách Liên Xuyên, vô cùng phẫn nộ.

Chẳng biết tại sao lại phẫn nộ.

Có lẽ, bởi vì Tôn Nhất Phi là siêu năng hệ Hỏa?

Y đánh một quyền ra, ánh lựa bán ra khắp nơi, những vị siêu năng Nhật Diệu kia, lập tức tránh lui ra, nhưng ở hiện trường còn có mấy vị Tam Dương.

Diêm La, Phi Thiên, Kiếm Môn, đều là cường giả Tam Dương.

Diêm La ở một bên, một vị trung niên lạnh lùng, lạnh lùng mà nói: "Viên Thạc đã đi rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản chúng ta hay sao? Hách Liên Xuyên, ngươi đánh giá cao chính ngươi quá rồi, cũng đánh giá cao Tuần Dạ Nhân rồi đó!"

Hách Liên Xuyên có chút phát điên, ngay lúc này, y muốn lấy Hỏa Phượng Thương ra, giết chết tất cả!

Chết tiệt!

Các ngươi nghĩ rằng các ngươi là ai?

Hồng Nguyệt bị tiêu diệt, các ngươi nghĩ đến đám các ngươi còn chiếm được ưu thế rất lớn sao?

Rồi đột nhiên y nhìn về phía Hồng Nhất Đường, phẫn nộ nói: "Hồng Nhất Đường, ngươi cũng muốn cướp lấy?"

Hồng Nhất Đường khẽ nhíu mày, tránh ra xa một chút: "Cũng không phải là cướp lấy vật ấy, chỉ là không muốn khiến cho Tôn đại ca sau khi chết còn bị người khác quấy nhiễu, một nửa thanh Tề Mi Côn này. . . Nếu như ta lấy đi, cam đoan sẽ không chiếm làm của riêng, ta sẽ sai người mang đến trung bộ. . . Đưa cho Tôn Hồng Tụ kia!"

Lời này vừa nói ra, Hách Liên Xuyên lập tức nhíu mày.

Có chút bất mãn.

Đưa cho Tôn Hồng Tụ?

Nếu thực đưa đi rồi, nếu như đối phương lấy được cái gì, thậm chí là lấy được thần ý của Tôn Nhất Phi, chẳng phải là sẽ đến để giết chết bọn người Lý Hạo sao?

Trước kí, Tôn Hồng Tụ thế còn nói ra những lời cay nghiệt.

Hôm nay, lại còn là huyết hải thâm thù.

Hách Liên Xuyên mặc dù đồng tình với Tôn Nhất Phi, nhưng mà Viên Thạc và Lý Hạo, mới là người của Tuần Dạ Nhân, điểm này y vẫn còn hiểu rõ.

Mặc kệ cho Hồng Nhất Đường thật sự sẽ đưa đi, hay là giả đưa đi. . . Thì thứ đồ vật này tuyệt đối không thể để cho gã lấy đi.

"Hồng Nhất Đường, quy tắc của võ lâm! Tôn Nhất Phi đã chết ở trong tay của Viên Thạc, vậy Tề Mi Côn của y, là chiến lợi phẩm của Viên Thạc, Viên Thạc đã rời đi, nhưng đệ tử thân truyền của Lý Hạo vẫn còn ở đây, đến lượt ngươi đến cướp bảo vật sao?"

Hồng Nhất Đường khẽ nhíu mày, gật gật đầu: "Vậy thì bỏ đi, ta cũng không có dã tâm cướp lấy bảo vật, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng thế. . . Đều là người trong võ lâm, Hồng mỗ không đến mức sau khi chết Tôn đại ca, lại đi cướp lấy di vật của y!"

Dứt lời, gã lùi xa về phía sau, tránh vị trí ra.

Cẩn thận tí cũng tốt, thật sự không định cướp đoạt bảo cũng thế, lúc này, gã đã lựa chọn từ bỏ rồi.