Trong nháy mắt, bên trong chỉ còn lại ba vị Tam Dương giằng co.
Diêm La trung niên mặt lạnh, Phi Thiên người áo choàng thần bí .
Cái tên áo choàng thần bí kia, hình như chỉ nhìn xung quanh một cái, một lát sau, không một tiếng động, lặng yên không một tiếng động ngay tại chỗ biết mất, trong chớp mắt đã về trong trận doanh của Phi Thiên, vung tay lên, một đám cường giả tổ chức Phi Thiên, đang nhao nhao liền nhanh chóng biến mất.
Đối phương cũng từ bỏ việc giành bảo vật.
Vị cường giả Diêm La kia, lập tức nhíu mày.
Y cũng không sợ Hách Liên Xuyên, nhưng người của Phi Thiên đi rồi, Kiếm Môn Hồng Nhất Đường thì ở bên cạnh nhìn ngó, cộng thêm Viên Thạc mặc dù đã đi rồi. . . Nhưng chưa hẳn sẽ không trở về, theo như tất cả mọi người suy đoán, Viên Thạc là vì bị thương quá nặng nên đã bỏ đi, nhưng mà không thể không đề phòng.
"Tuần Dạ Nhân. . . Viên Thạc. . ."
Trong lòng của y tiếc nuối một tiếng, ngay sau đó, cũng phá không rời đi.
Phía dưới, cường giả Diêm La, cũng nhao nhao rời đi theo.
Đã đến lúc này rồi, thủ lĩnh đi rồi, bọn họ dĩ nhiên cũng không dám ở lâu.
Trận chiến ngày hôm nay, bọn họ cần phải trở về tiêu hóa, cũng cần đem tin tức này truyền ra ngoài.
Về phần Tôn Nhất Phi để lại một nửa thanh Tề Mi Côn. . . Tuần Dạ Nhân cũng chưa chắc có thể bảo toàn.
Cho dù là bọn họ không cướp, thì cũng sẽ có người đến cướp thôi.
Thông qua nữa thanh côn Tề Mi Côn, chắc sẽ có thể phát hiện một số điểm bí mật, bí mật của Viên Thạc, bí mật Uẩn Thần, còn có sau khi Tôn Nhất Phi chết, sẽ biết được bí mật vì sao có thể để lại nữa thanh Tề Mi Côn.
Ở trong đó, có lẽ có rất nhiều điều trân quý.
Theo người của Diêm La cũng rút lui, với điều này, những tổ chức nhỏ kia làm gì có lá gan mà ở lại, đều muốn giữ cái mạng mà rời khỏi hiện trường.
Trận chiến này ngay hôm nay chấm dứt, lịch trình ngày mai đi di tích còn có thể tiếp tục hay không cũng khó nói rồi.
Lúc này, cũng có một số tổ chức nhỏ tự động rút luôn.
Nếu không rút lui a?
Quá nguy hiểm!
Vốn cho tưởng rằng hành trình đi di tích này, tổ chức lớn ở phía trước ăn thịt, bọn họ theo ở phía sau ăn canh là được rồi.
Khá lắm, canh còn chưa kịp uống, đảo Quang Minh người ta cũng uống hết cả rồi.
Hồng Nguyệt một trong ba tổ chức lớn, lại còn liên tiếp có tới hai vị Tam Dương tử trận.
Cộng thêm trước kia Đoạn Thiên, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Hồng Nguyệt ờ Ngân Nguyệt vậy mà bị chết đến ba vị cường giả Tam Dương.
Trước kia, không thể gặp được Tam Dương.
Nhưng theo như Tam Dương xuất hiện, cũng không còn thấy tình huống càng quét thiên hạ, mà là liên tiếp bị giết, mấu chốt ở chỗ, giết bọn họ còn là cùng một người, Viên Thạc!
Cái danh tiếng lão ma đầu này, quả nhiên không phải là thôi phồng.
Mọi người cẩn thận suy nghĩ, còn không phải sao?
Từ Đoạn Thiên, đến Tôn Nhất Phi, lại đến Hạo Không, bọn họ còn không biết Kiều Phi Long, nếu đã biết, bình quân Viên Thạc cứ mười ngày giết một vị Tam Dương, cái này có phải nhiều đến đáng sợ rồi không?
Đương nhiên, lúc này tất cả mọi người đã quên mất một người.
Đảo chủ Quang Minh!
Một vị cường giả nổi tiếng, còn là Thiên Quyến Thần Sư. . .
Nhưng một trận chiến hôm nay, sự tồn tại của đối phương cảm giác quá yếu, thậm chí còn không bằng Hạo Không, Hạo Không tốt xấu gì còn có Hồng Nguyệt làm chỗ dựa, mọi người đều biết, Hạo Không chết rồi, Hồng Nguyệt sẽ không bỏ qua.
Về phần đảo chủ Quang Minh. . . Thôi bỏ đi, người cũng chết rồi, Quang Minh đảo cũng bị mất rồi, ai sẽ để ý y?
Lúc này, tất cả mọi người đều quên lãng sự hiện hữu của y.
Một vị Tam Dương Thiên Quyến Thần Sư, chết đi thậm chí còn không làm cho người khác chăm chú bằng Tôn Mặc Huyền.
. . .
Giữa không trung.
Hách Liên Xuyên lấy được Tề Mi Côn, một nửa Tề Mi Côn kia, hình như quẩy người một cái.
Hách Liên Xuyên hạ xuống đất.
Vừa tiếp đất, một người đi tới, chính là Lý Hạo.
Hắn nhìn về phía Hách Liên Xuyên.
Hách Liên Xuyên cũng nhìn về phía hắn.
Một hồi lâu sau, Lý Hạo rầu rĩ nói: "Cảm ơn Hách bộ trưởng!"
". . ."
Hách Liên Xuyên không nói gì, có ý gì đây?
"Cảm ơn Hách bộ trưởng giúp ta thu hồi Tề Mi Côn!"
". . ."
Cái này, Hách Liên Xuyên đã hiểu rõ.
Trong lúc nhất thời y có chút xấu hổ, y kỳ thật là muốn giữ cái này lại, đưa đến Tuần Dạ Nhân, để cho bộ trưởng nghiên cứu sơ bộ qua một chút, thế nhưng mà. . . Thế nhưng mà y vừa mới nãy còn nói, đây là chiến lợi phẩm của Viên Thạc.
Dựa theo quy tắc, thuộc về Viên Thạc, thuộc về Lý Hạo.
"Lý Hạo, cái này. . ."
Lý Hạo rầu rĩ nói: "Cảm ơn Hách bộ trưởng!"
". . ."
Hắn muốn Tề Mi Côn.
Không phải vì thứ này là bảo vật, bảo vật hắn có, Tinh Không kiếm cũng còn chưa thể hiểu rõ.
Nhưng Tề Mi Côn, là vũ khí của kẻ thù lão sư. . . giây phút cuối cùng, đối phương vung quyền, giữ lại, Lý Hạo hắn cũng nhìn thấy trong mắt.