Bên cạnh.
Lý Hạo nhìn thấy Hồng Nhất Đường, có chút khom người: "Vãn bối hiểu rõ! Có điều. . . Đường đường chính chính tới khiêu chiến, vãn bối cũng không sợ! Sư phụ ta có thể xé được một mảnh bầu trời, ta cũng biết! Nếu là ám sát, đánh lén, vậy thì Hồng Kiếm Chủ xem thường Tuần Dạ Nhân rồi!"
Lý Hạo lộ ra sắc mặt nhàn nhạt tươi cười: "Tuần Dạ Nhân trải rộng 99 hành tỉnh, hôm nay hay là thiên hạ của Thiên Tinh Vương Triều, giết ta, cũng phải nhìn Tuần Dạ Nhân có đồng ý hay không, cho dù Tuần Dạ Nhân đã đồng ý. . . Ta cũng không biết bọn họ có phải đã quên rồi, lão sư ta còn sống!"
Cũng không phải chết rồi!
Lời này vừa nói ra, Hồng Nhất Đường nở nụ cười, khẽ gật đầu: "Ngươi tính toán tốt hơn, ngày mai đi vào di tích, chưa hẳn có thể thuận lợi, dù là có thể thuận lợi. . . Ngươi tốt nhất cũng không nên đi vào, quá nguy hiểm."
"Đa tạ Hồng Kiếm Chủ khuyên bảo!"
Nói xong, Lý Hạo nhìn về phía Hồng Thanh bên cạnh y: "Hồng Thanh cô nương, kiếm đã rách nát cả rồi, thật xin lỗi, chờ ta trở về Tuần Dạ Nhân, sẽ kêu người chết tạo thêm một thanh nữa, đưa qua cho ngươi."
"Không có việc gì."
Hồng Thanh tò mò nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Chỉ là một thanh kiếm phàm tục, cũng không phải là vật phẩm siêu phàm, hỏng rồi thì cứ cho hỏng đi."
Nàng kìm nén không được mới hỏi thăm: "Ngươi. . . Mới luyện võ ba năm?"
"Vâng."
"Thật lợi hại!"
Hồng Thanh có chút bội phục, thật sự mới ba năm.
Thiên tài!
Nàng luyện võ từ nhỏ, cho tới bây giờ, đã luyện võ hơn mười năm rồi, Phá Bách hậu kỳ, xem như rất lợi hại rồi.
Nhưng người trước mắt này, luyện võ mới ba năm, trảm chết Tôn Mặc Huyền. . . Vị kia thiên tài cảm ngộ Thế, thiên tài còn sắp bước vào Đấu Thiên.
Đối với hai vị võ sư hôm nay tử trận, Hồng Thanh cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Đương nhiên, nếu như Lý Hạo và Viên Thạc tử trận rồi, nàng cũng sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.
Đều là những thiên tài cường giả võ sư, cứ như vậy chết đi, nàng khó tránh khỏi cũng có chút thương cảm.
"Quá khen!"
Lý Hạo cũng không nói thêm cái gì nữa, xoay người rời đi.
Hắn không thích cùng người xa lạ trò chuyện quá nhiều, với biểu hiện vô cùng thân mật của Hồng Nhất Đường, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết cách nghĩ chân thật của Hồng Nhất Đường là cái gì.
. . .
Trở lại ở bên trong trận doanh Tuần Dạ Nhân, Lúc này, những người khác đang thu thập tàn cuộc.
Người của Hồng Nguyệt đã chết, cần quét dọn chiến trường, chắt lọc thần bí năng, điều này, những người khác không dám làm, Tuần Dạ Nhân ngược lại thì không sao cả, dù sao cái tàn cuộc này, Tuần Dạ Nhân nhất định dọn rồi!
Viên Thạc nói lão không phải Tuần Dạ Nhân. . . Nhưng người ngoài lại không nghĩ như vậy .
Lúc trước Hầu Tiêu Trần bảo vệ Viên Thạc, trong mắt người ngoài, Viên Thạc lão đã là người Tuần Dạ Nhân, đã như vầy. . . Hách Liên Xuyên đương nhiên sẽ không khách khí, Viên Thạc giết người, cướp đi Hồng Ảnh, những người khác nhìn không hiểu rõ, cho nên tất cả mọi người cảm thấy Viên Thạc chỉ là vì muốn giết người mà giết người.
Lúc này, những thần bí năng kia, đều còn ở đây.
Hôm nay chết rất nhiều cường giả, thần bí năng rất nhiều, Hỏa năng ở trên không trung, đang tràn lan ra, nhưng lại không có người đi thu thập, dù ở sâu trong nội tâm Hách Liên Xuyên cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng vẫn lựa chọ từ bỏ.
Không có đi thu!
Tôn Nhất Phi người này, mặc dù cũng là một thành viên của Hồng Nguyệt, nhưng Hách Liên Xuyên y hôm nay cũng là vì sự vinh quang của võ sư, mà cảm thấy bội phục, cường giả như vậy, sau khi chết không nên bị làm nhục.
Không liên quan đến trận doanh, đơn thuần bội phục mà thôi.
Nếu như mỗi người Hồng Nguyệt đều là như thế, y ngược lại là kính nể tổ chức Hồng Nguyệt đều là đàn ông đích thực, đáng tiếc, Tôn Nhất Phi người như vậy quá ít.
. . .
Lúc này Vương Minh, cũng bu lại, vẻ mặt thổn thức: "Sư huynh, không nghĩ tới trận chiến này, lại có kết quả như thế này!"
". . ."
Ngây ngẩn cả người.
Lý Hạo ngây ngẩn cả người, Lưu Long cũng ngây ngẩn cả người, Liễu Diễm cũng sợ ngây người, mà Hách Liên Xuyên lại càng phản phất mới quen Vương Minh bình thường, vẻ mặt ngốc trệ.
Cái gì?
Sư huynh?
Vương Minh hình như không nhìn thấy được nét mặt của bọn họ, có chút lo lắng nói: "Sư huynh, lão sư đi rồi, có phải là bị thương quá nặng hay không? Trước đó lão sư bị thương tất cả mọi người đều nhìn thấy, hơn nữa trận chiến hôm nay tin tức truyền đi, chỉ sợ sẽ có vô số người thậm chí nghĩ đến việc giết lão sư, hoặc là ép hỏi bí mật tấn cấp võ sư. . . Lão sư rất nguy hiểm, sư huynh, chúng ta có biện pháp gì giúp lão sư không?"
Lý Hạo có chút gian nan mà đáp lại nói: "Lão Vương. . ."
"Gọi ta là Tiểu Minh!"
Vương Minh kiên định nói: "Sư huynh, lễ nghi của võ sư không thể bỏ được, trước kia ta không hiểu, hôm nay ta đã cảm nhận được rồi, tôn ti trực tự, ngươi là sư huynh, ta là sư đệ, đừng nói ta đã nhỏ hơn so ngươi một chút, suy đi nghĩ lại, ngươi cũng không thể gọi ta là lão Vương, gọi ta là tiểu Minh là tốt rồi!"
Một đám người đều rất im lặng.
Thế nhưng mà. . . Có thể cãi lại sao?
Không thể.
Gã đích thật là đệ tử của Viên Thạc, đệ tử ký danh cũng là đệ tử.
Ngày đó Viên Thạc muốn cho Lý Hạo trải nghiệm, không nghĩ tới Lý Hạo tiến bộ nhanh chóng, mà chính lão cũng tiến bộ nhanh chóng, trực tiếp khóa nhập Uẩn Thần, hôm nay, vậy nhận lấy ba vị ký danh đệ tử, vậy thì cũng có được tên tuổi rồi .
Ngũ Cầm môn nhân!