TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 386: Sét đánh mù mắt (1)

Chuyện của Viên lão, khiến rất nhiều cường giả đã bắt đầu xuất phát đến Ngân Nguyệt.

Vốn là, sẽ nhiều hơn một chút.

Nhưng theo tin tức truyền đi, lúc này, phiền phức của Hồng Nguyệt không nhỏ, một bộ phận cường giả đang nghĩ cách săn giết cường giả Hồng Nguyệt, cho nên người đến ngược lại sẽ ít hơn so với dự tính một chút.

Nhưng võ sư trong thiên hạ, vẫn có nhiều người có thể xuất phát, đến Ngân Nguyệt.

Phía trên Đấu Thiên!

Võ sư Đấu Thiên chưa tới, có lẽ sẽ ôm theo lòng ngưỡng mộ tới, võ sư Đấu Thiên đến rồi, lần này cũng có người bắt đầu xuất phát, hướng đến Ngân Nguyệt, đối với võ sư Đấu Thiên mà nói, con đường trước mặt, đã bị cắt đứt.

Không còn đường nào để đi!

Không thể vào được siêu năng, phía trên không còn đường, đường võ đạo bị cắt đứt rồi.

Lúc này, nhìn thấy cơ hội, dù chỉ một tia nhỏ, cho dù rất xa vời, bọn họ cũng muốn đến xem xem.

Viên lão biến mất, có đi Trung Bộ hay không bọn họ cũng không biết, nhưng bọn họ đều biết rằng, quan môn đệ tử Lý Hạo của Viên lão ở Ngân Nguyệt, hơn nữa hành tung còn công khai, kiểu võ sư như Viên lão, có bao nhiêu đều sẽ dùng truyền thừa lưu lại.

Đây chính là võ sư!

Võ sư sợ mình sẽ bị chết oan uổng chỉ sau 1 khắc, với tình huống bình thường, sẽ dùng toàn bộ truyền thừa của mình truyền cho một người, rất ít khi xuất hiện tình huống ta về ta tắm ao ta, cuối cùng để võ sư suy tàn.

...

Hạp cốc Hoành Đoạn.

Nơi đóng quân của Tuần Dạ Nhân.

Hầu hết mọi người đều có chút khẩn trương, khi kết thúc chiến đấu, bọn họ cũng ý thức được vấn đề, Viên lão phá vỡ được cực hạn võ sư, không nói đến sự trả thù của Hồng Nguyệt, đơn thuần chỉ là bí mật thăng cấp, cũng đủ để cho vô số người điên cuồng.

Lông mày của Hách Liên Xuyên nheo lại tựa như khe suối.

Truyền tin cho bộ trưởng, bộ trưởng nói biết rồi, không có vấn đề, một dáng vẻ bình tĩnh, thế nhưng... Thật sự là bình tĩnh sao?

Di tích, còn có thể thăm dò sao?

Không thăm dò, có nghĩa là càng ngày càng nhiều cường giả chú ý Ngân Nguyệt, vậy chỗ di tích này, vẫn có thể thuộc về bọn họ sao?

Càng nghĩ, lại càng đau đầu.

Đã sớm nói không nên để Viên lão ứng chiến, không phải ứng chiến, vậy là được rồi!

Lão ma đầu này, trời sinh đã thích gây sự.

Y nhìn thoáng qua Lý Hạo khôn ngoan...Nhưng trong lòng nghĩ, tên tiểu tử này, có phải Viên lão thứ hai hay không, cũng là một tiểu ma đầu sao?

Khôn ngoan...Y tất nhiên là không tin.

Tên này khi đối chiến với Tôn Mặc Huyền, cũng có chút phong thái năm đó của Viên lão, ra tay nhanh, chuẩn, đen, mạnh, Tôn Mặc Huyền cũng được xem là nhân kiệt trong giới võ sư, nhưng vẫn bị hắn đánh chết.

Bây giờ lại ra vẻ trai ngoan, có người tin được sao?

Yên lặng một hồi.

Hách Liên Xuyên mở miệng: "Bộ trưởng sẽ phải tới đây, vốn chỉ là chúng ta là đủ rồi, bây giờ xem ra, không chắc là được!"

"Có nên vào di tích trước không?"

Trong sân, một vị đại thúc tuấn tú mở miệng, lưng đeo trường kiếm, người này cũng là phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân, họ Chu, cũng là kim hệ như Vương Minh.

"Không được!"

Hách Liên Xuyên lắc đầu: "Mấy lần thám hiểm trước, ngươi không tới đây. Sở dĩ chọn ngày 28, không phải vì ngày 28 may mắn, là ngày 28 hôm nay, mối nguy hiểm trong di tích sẽ nhỏ nhất, vào sớm, sẽ nguy hiểm hơn! Mấy lần trước, không lựa chọn thời gian tốt, kết quả tổn thất vô cùng nghiêm tọng."

Chu bộ trưởng có chút kinh ngạc nói: "Ngày 28, có gì đặc biệt không?"

"Ánh trăng!"

Hách Liên Xuyên về cơ bản cũng không định che giấu, chỉ vì đề phòng thông tin bị lan truyền rộng nên mới chưa nói, lúc này giải thích: "Ngày 28, ánh trăng Ngân Nguyệt yếu nhất, một số cơ quan trong di tích, khả năng cần lực lượng ánh trăng để kích thích! Ánh trăng càng yếu, cơ quan lại càng an toàn, nếu ngươi muốn lựa chọn giữa tháng vào, vậy có nghĩa đang tìm cái chết!"

"Di tích cổ thành này không biết chôn dấu bao nhiêu năm tháng rồi, còn có thể bảo trì được trạng thái như bây giờ, năng lượng không thể nào là chứa đựng bên trong, cho nên chúng tôi đều suy đoán, nguồn gốc năng lượng chính là ánh trăng chiếu rọi mang năng lượng tới."

"Tại sao không thể là mặt trời?"

Vương Minh hiếu kỳ nói: "Ánh trăng không chắc ngày nào cũng có thể thấy, mặt trời thì ngày nào cũng thấy, người xưa sắp đặt thiết kế những cơ quan này, không phải là cân nhắc năng lượng mặt trời hơn sao?"

Vì sao lại là ánh trăng?

Đây chỉ là câu hỏi bình thường, nhưng câu hỏi được hỏi từ miệng người này, đều có chút hàm ý sâu xa.

Hách Liên Xuyên liếc mắt nhìn y, rồi giải thích: "Bởi vì mặt trời không xuất hiện buổi tối, mà cổ nhân phòng, ban ngày đều có người, buổi tối mới là thời gian nghỉ ngơi của người bình thường, lúc này khởi động một số cơ quan, cũng là để phòng ngừa buổi tối náo động!"

Cho nên, cần nguồn năng lượng buổi tối.