Một lát sau, Hầu Tiêu Trần rơi xuống mặt đất.
Xúc động một tiếng, có chút than phiền: "Viên lão ma năm đó, đúng là vẫn không yên tĩnh lại, một khi bước vào Đấu Thiên, vài ngày sau lại bước vào Uẩn Thần, Ngũ Cầm hòa hợp thế, quả nhiên rất cao minh!"
Nói rồi, lại cười nói: "Tâm hỏa dưỡng vượn, thận thủy dưỡng hổ... Nói như vậy Uẩn Thần, uẩn chính là ngũ tạng thần? Lấy ngũ thế làm thần, uẩn ngũ thế chi thần?"
Dứt lời, khẽ nhíu mày: "Nhưng vậy... Cũng không thích hợp với những người khác!"
Ánh mắt của y rất tốt, có thể suy xét tinh tế, điều này cũng phù hợp với con đường của Viên lão, nhưng không có nghĩa phù hợp với võ sư khác.
"Nếu như vậy, võ sư quật khởi... Chỉ là mộng tưởng. Một người mạnh, không có nghĩa là võ sư cũng mạnh!"
Hầu Tiêu Trần lắc đầu: "Võ sư, không phải ai ai cũng như Viên lão, không phải ai ai cũng có thể uẩn ngũ thế! Lão năm đó vì uẩn ngũ thế, sau đó giết bao nhiêu người, mới bước vào ngũ thế dung hợp, còn thiếu chút nữa cắt đứt đường Đấu Thiên."
Con đường này, những người khác hình như đi không thông!
Nếu là như vậy... Viên lão tuy mạnh, nhưng cũng không thể làm cho người trong thiên hạ chấn động.
Hầu Tiêu Trần hình như có chút tiếc nuối.
Viên lão cường đại, chỉ có một người mạnh... Không khiến quá để tâm.
Y càng hy vọng, Viên lão thực sự đã đi ra thông thiên chi đạo võ sư rồi.
Phàm là võ sư, cũng có hy vọng.
Dù cho Đấu Thiên cũng là một đạo, loại bỏ vô số người, nhưng thiên hạ vốn lớn, bây giờ lại có Thần Bí Năng, võ sư tiến bộ nhanh hơn, cảm thấy người thế nhất định có, hơn nữa rất nhiều.
Khi đó có thể thành Uẩn Thần, người người đều có thể, đó mới là võ đạo hưng thịnh!
Lý Hạo cúi đầu nói: "Lão sư vừa bước vào giao đoạn này, đang thử nghiệm phổ cập."
Hầu Tiêu Trần gật đầu, cười nói: "Ngươi thì sao?"
"Ta?"
"Đúng, ngươi có lẽ cũng bước vào Đấu Thiên rồi, nội tình tuy không bằng sư phụ ngươi, nhưng ta nghĩ, ngươi cũng không cam lòng một đời ở lại Đấu Thiên, ngươi có kế hoạch gì cho tương lai của mình không?"
"Ta còn trẻ..."
"20 tuổi, không còn trẻ."
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười: "Ngươi phải biết rõ, ở khu vực Trung Bộ, 20 tuổi, đã có người bước vào Đấu Thiên rồi! Theo siêu năng quật khởi, Thần Bí Năng xuất hiện, siêu năng dễ thăng cấp, Thiên Quyến Thần Sư càng giống như được trời trợ giúp hơn, nhanh chóng thăng cấp. Coi như là võ sư, có phối hợp tu luyện với Thần Bí Năng, cũng phải đơn giản hơn 10 lần so với năm đó! 20 tuổi, cũng nên có chút kế hoạch cho bản thân."
"Huống chi, ngươi lại là học trò của Viên lão, truyền nhân của Bát Đại Gia, ngươi không thay đổi mạnh hơn, phiền phức sẽ rất nhiều."
Y nói đến đây, lại nói: "Còn có một điều, mỗi người tồn tại đều có giá trị của riêng mình! Ngươi không phải đệ tử của ta, không phải con của ta, bởi vì ngươi là Tuần Dạ Nhân, cho nên ta đồng ý giúp ngươi một chút, nhưng nếu ngươi mang đến phiền phức, vượt qua giá trị ngươi mang lại, ngươi nghĩ, một người xa lạ, sẽ đồng ý mà trợ giúp ngươi sao?"
Một câu rất thực tế.
Lý Hạo trầm tư một hồi, mở miệng: "Lão sư không thấy rồi, bây giờ, Ngũ Cầm Thuật hạch tâm truyền thừa chỉ có ta biết, bao gồm quá trình Uẩn Thần của lão sư, Uẩn Thần lý niệm, đều chỉ có ta hiểu."
"Chính là những thứ này sao?"
Hầu Tiêu Trần thất vọng nói: "Nếu chỉ có những thứ này, nếu là phổ cập thăng cấp, vậy còn đáng đê ý, nếu chỉ có thể nhằm vào một người, vậy cũng không cần phải quá coi trọng."
Lý Hạo lại trầm tư.
Không biết qua bao lâu, Hầu Tiêu Trần chuẩn bị rời đi, Lý Hạo bỗng nhiên nói: "Ta là truyền nhân của Bát Đại Gia!"
"..."
Hầu Tiêu Trần nở nụ cười, quay đầu nhìn hắn: "Không phải ngươi không chắc chứ?"
"Chắc chắn!"
Lý Hạo cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Lão sư ta nói, ở ngoài không nên nói như vậy, nhưng trên thực tế ta chính là! Bát Đại Gia, khả năng ở thời kỳ văn minh cổ không phải chuyện đùa, thậm chí liên quan đến một số tuyệt mật, cùng với một số di tích!"
Hầu Tiêu Trần cân nhắc một hồi, gật đầu: "Xem là miễn cưỡng đi, vậy cứ như vậy đi!"
Dứt lời, cất bước hướng tới nơi trú quân.
Ngọc tổng quản kia, chắc chắn không phải người vô hình tầm thường, vẫn chưa thấy mở miệng.
Mà Lý Hạo, cũng lặng lẽ, cũng không nói tiếng nào.
Hầu Tiêu Trần, hắn có chút nhìn không thấu, hoặc có thể nói, không dám nhìn.
Nhưng Ngọc tổng quản kia... Hắn miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấu một chút, mặt trời cực lớn, thiếu chút nữa ánh mắt của hắn lóe sáng.
Hách Liên Xuyên... Thật thảm!
Còn là đệ nhất phó bộ trưởng, ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
Ngọc tổng quản này, không phải trò đùa.
Nhưng đối phương rõ ràng bằng lòng ít nhắc đến người quản lý, bởi vậy có thể thấy được, Hầu Tiêu Trần mới thực sự kinh khủng.
Cho nên từ đầu tới cuối, Lý Hạo đều cúi đầu.
Y sợ ngẩn đầu, còn chưa bị Hầu Tiêu Trần chọc mù mắt, đã bị Ngọc tổng quản này chọc mù mắt rồi.
Trong lòng Lý Hạo suy nghĩ rất nhiều, đối với Hầu Tiêu Trần, còn nghi ngờ nhiều hơn.
Tại sao... Không cảm nhận được quá nhiều siêu năng.
Chẳng lẽ, đối phương đã nội liễm hoàn toàn rồi hả?
Còn nữa, đối phương thật sự cũng là võ sư?
Hẳn không phải sao?
Rất nhiều hoài nghi, hiển hiện trong lòng, nhưng Lý Hạo lựa chọn im lặng, đi cùng với những nhân vật lớn nhìn xa trông rộng này, coi như mình cái gì cũng không biết đi.