TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 399: Tiến vào di tích (1)

Ngày 28 tháng 8.

Buổi sáng, 5 giờ.

Doanh trại bắt đầu ồn ào.

Dựa theo ước định, 6 giờ sẽ tiến vào di tích, nhưng di tích ở đâu, đến bây giờ Lý Hạo vẫn chưa biết, hắn chỉ biết, đó là một tòa thành cổ.

Hoành Đoạn hạp cốc rất lớn.

Tòa thành cổ này rốt cuộc chôn ở đâu, Viên Thạc còn chưa kịp nói, Lý Hạo cũng không hỏi Tuần Dạ Nhân bên này, dù sao chỉ cần đi theo là được.

Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn sáng.

Bên phía Tuần Dạ Nhân ồn ào lên, siêu năng giả bên ngoài, thậm chí không ngủ, giờ phút này, cũng bắt đầu có động tĩnh.

Chẳng bao lâu, một nhóm siêu năng gặp nhau ở giữa doanh trại.

Ở đây có không ít người, nhưng nhiều người sẽ không tiến vào.

Hầu Tiêu Trần được Ngọc tổng quản nâng đỡ đi ra... Những người khác không có gì khác thường, Lý Hạo cũng miễn cưỡng bảo trì trấn định, Vương Minh lại nghĩ loạn một chút, tối hôm qua hai người này ngủ cùng nhau sao?

Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hầu Tiêu Trần... Vương Minh cũng có chút sợ hãi, không dám nhỏ giọng thì thầm nữa.

“Đi thôi.”

Hầu Tiêu Trần cũng không nói thêm gì, ở bên cạnh, Hồ Định Phương nhanh chóng đi tới, đứng ở trước mặt đám người, có ý muốn cướp vị trí của Hách Liên Xuyên.

Hách Liên Xuyên liếc gã một cái.

Tên Hồ Định Phương này, bình thường đều nói người của quân đội luôn ngay thẳng, y lại cảm thấy tên này rất xấu tính. Vốn không có việc gì mà gã lại cứ thích gây rối, y đặc biệt không thích tên khốn kiếp này.

“Đứng ngay ngắn lại! Ăn chưa no sao?”

Đúng lúc này, Hồ Định Phương nghiêng đầu nhìn y một cái, quát lớn một tiếng.

Hách Liên Xuyên thật sự muốn đánh người!

Quát ai?

Ta là Thứ trưởng, mà lại là đệ nhất Thứ trưởng.

Tất nhiên, Tuần Dạ Nhân dựa theo cấp bậc để nói chuyện, dù chỉ thấp hơn nửa cấp trong quân đội. Dù sao, ban đầu Tuần Dạ Nhân chỉ là một cơ quan trực thuộc Tuần Kiểm Ti, nếu đem ra để so sánh, Ti trưởng của Tuần Kiểm Ti Ngân Nguyệt hành tỉnh, y mới là cấp trên trực tiếp, cùng cấp với thống soái quân đội đóng quân.

Về phần Hầu Tiêu Trần, ngược lại có thể xem là cùng một cấp với Hồ Định Phương, Hồ Định Phương là một trong tam quân thống soái, mà Hách Liên Xuyên, quả thật là thấp hơn nửa cấp.

Hồ Định Phương quát lớn, cũng làm cho những người khác hơi chút cảm thấy khác thường.

Hách Liên Xuyên, nói như thế nào cũng là cấp trên của bọn họ.

Có người còn cảm thấy không ổn lắm, huống chi Hách Liên Xuyên còn là một cường giả Tam Dương. Mấu chốt là, cách làm người của Hách Liên Xuyên cũng không tệ lắm, cấp trên bị quát lớn, có người vẫn có chút không thoải mái.

Cho dù lần này đối phương là tới trấn tràng!

Hầu Tiêu Trần thấy thế, vừa định nói vài câu, Hồ Định Phương liền thản nhiên nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta và Hách Liên Xuyên có ân oán cá nhân, không liên quan gì đến các người, có người muốn thay Hách Liên Xuyên tiếp nhận trận này sao?”

“......”

Yên tĩnh.

Ân oán cá nhân?

Mọi người hơi nghi hoặc, hai người này có thể có ân oán cá nhân gì?

Hách Liên Xuyên cũng không nói nên lời: “Hồ Định Phương, ta và ngươi có ân oán cá nhân gì? Ngươi thích gây thì cứ nói thẳng!”

Hồ Định Phương phớt lờ y.

Một bên, Hầu Tiêu Trần nở nụ cười: “Có một chút đi... Một chút, không nhiều, được rồi, đừng làm tổn thương hòa khí.”

Nói xong, gã cất bước đi trước.

Hách Liên Xuyên lại chăm chú suy nghĩ, có sao?

Không nhớ rõ lắm!

Y thực sự không nhớ mình và tên này có ân oán cá nhân gì.

Một chút?

Khó trách, trước kia mỗi khi gặp tên này, khuôn mặt không phải là khuôn mặt, mũi không phải là mũi.

Không ngờ lại có thật?

Nhưng tại sao ta không biết?

Y có chút nghi hoặc, cố ý đi chậm một chút, chờ Hầu bộ trưởng và Hồ Định Phương đi tới phía trước thấp giọng tán gẫu, y nhỏ giọng hỏi Ngọc tổng quản: “Ngọc Đại Bí, ngươi có biết chuyện này không?”

Y thật sự không nhớ rõ, Hầu bộ trưởng hình như biết, Ngọc tổng quản hẳn là cũng biết.

Ngọc tổng quản liếc y một cái, lười để ý tới.

Hách Liên Xuyên có chút khó chịu, kiểu người gì vậy!

Không nói thì không nói, đáp lại biểu tình này là sao!

Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Nói với ngươi một bí mật nhỏ, thật ra là bộ trưởng không thích ăn ớt, mỗi khi ngươi cho hắn ăn cay, hắn chờ cho ngươi đi rồi, sẽ bí mật đem đổ đi!”

“......”

Ngọc tổng quản nhìn y một hồi, ở phía trước, Hầu bộ trưởng đang nói chuyện bổng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ là hạ thấp giọng, nói: “Tên Hách Liên Xuyên kia, đừng quá đáng, đều là người của mình, thật muốn đánh hắn thì ra khỏi di tích rồi đánh cũng được...”

Hồ Định Phương khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Giờ phút này, Ngọc tổng quản suy nghĩ một chút lại mở miệng nói: “Có liên quan đến vợ hắn, tự mình nghĩ đi!”

Liên quan đến vợ gã?

Hách Liên Xuyên cẩn thận suy nghĩ một chút, vợ gã là Trần Ngọc Hoa, ta ngược lại biết một chút, lớn lên nghe nói còn rất đẹp. Mấy năm trước còn cùng nhau tán gẫu một hồi, lại là một võ sư, rất lợi hại. Lúc ấy Viên Thạc và Tuần Dạ Nhân nhân vẫn còn hợp tác, chính mình cũng đi tìm nàng trò chuyện vài lần...

Trò chuyện bao nhiêu lần?

Không phải vì cái này chứ?

Hẳn là không!

Hồ Định Phương còn không đến mức cẩn thận như vậy, huống chi, chỉ là trò chuyện một hồi mà thôi, lại không làm thêm cái gì.

Chẳng lẽ là vì Viên Thạc?

Nghĩ đến đây, Hách Liên Xuyên có chút hiểu rõ, bởi vì ba năm trước Viên Thạc bị thương?

Cho nên vợ gã cảm thấy đó là trách nhiệm của ta, cho nên để cho Hồ Định Phương đối với ta như vậy?

Rất có khả năng này!

Nhưng mà... Người để Viên Thạc thám hiểm di tích cũng không phải là ta, mà là Hầu bộ trưởng.

Nghĩ đến đây, Hách Liên Xuyên có chút khinh bỉ, lấn yếu sợ mạnh, thì ra ngươi không dám tìm bộ trưởng gây phiền toái, cho nên liền tìm tới ta?

Ta hiểu rồi!

Hóa ra là như vậy.

Nghĩ tới những điều này, Hách Liên Xuyên càng thấy tên này thật không vừa mắt, lấn yếu sợ mạnh!

Nhưng mà khoan hãy nói, dáng vẻ vợ gã trông đúng là rất đẹp... Đáng tiếc, lại lấy một tướng quân mặt lạnh như vậy.

Chỉ là suy nghĩ lại, vợ gã thổi gió đầu gối*, cho nên tên này mới nhằm vào mình, vợ gã cũng không phải thứ tốt.

<i>*Chồng nghe lời vợ</i>

Ha ha!

Viên Thạc bên kia, không có mấy thứ tốt.

Nghĩ đến những điều này, y lại nhìn thoáng qua Lý Hạo đang điệu thấp không chịu nổi trong đám người. Càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái lắm, tên này, giả bộ thật đáng thương, thật khiêm tốn, thật vô tội...

Trên thực tế, lại không phải là một người tốt.

Giống như lão sư của mình, khi thực lực không đủ, điệu thấp đến đáng sợ.

Thực lực đủ rồi, đó gọi là một tên càn rỡ!