Trên đường.
"Lạch cạch lạch cạch lạch cạch" tiếng bước chân vang lên.
Ở nơi hẻo lánh, một vị cường giả siêu năng, nín thở, không dám nhúc nhích chút nào, giảm bớt siêu năng trong cơ thể, không dám để tràn chút nào ra ngoài, trong bóng đêm, lặng lẽ nghe những bước chân kia xa dần, lúc này mới thở dốc một hơi.
Tam Dương đối phó với giáp đen, điều đó dễ như trở bàn tay.
Nhưng y không thể làm được.
Với tư cách cường giả Nguyệt Minh cấp độ Nguyệt Doanh, bên ngoài, cũng là hô phong hoán vũ, chỉ cần không trọc đến ba tổ chức lớn cùng với Tuần Dạ Nhân, dù là Kiếm Môn, cũng sẽ không tùy tiện ra tay với một vị cường giả cấp độ Nguyệt Doanh.
Nhưng tại đây... Không nói đến các tổ chức lớn tinh nhuệ lần này đến, mấu chốt là, phạm vi cổ thành vừa mới tiếp nhận này, một nhóm Nhật Diệu đã chết.
Nguyệt Minh, thật sự không coi ra gì.
Những binh sĩ giáp đen kia, bằng cảm giác cũng biết rõ, nhưng là binh sĩ của cổ thành thấp bé nhất, vẫn có thể giết Nguyệt Minh thậm chí là Nhật Diệu, siêu năng cực hạn ở đây, quá nhiều.
Lúc này, điều mà vị cường giả siêu năng này nghĩ đến có chút bi ai.
Y thật ra không muốn thăm dò... Nhưng, với tư cách là thành viên cấp dưới của Diêm La, lúc này dám chạy, cũng chỉ là con đường chết.
Diêm La nuôi dưỡng bọn họ, chạy, chính là phản bội.
Phản bội tổ chức lớn, cũng sẽ không có kết cục tốt.
Y đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác có chút dựng tóc gáy.
Trong bóng tới, một thanh kiếm sắc bén, lập tức lao tới!
Thổi phù một tiếng!
Đầu người rơi xuống.
Ba bộ áo giáp, lẳng lặng xuất hiện phía sau y.
Giáp đen, tiếng bước chân đã xuất hiện.
Tiếng bước chân lúc này dần rời đi, đại diện giáp đen biến mất, phàm là người theo dõi, đều có khái niệm như vậy.
Trên thực tế, cũng đúng là như vậy.
Giáp đen, chính là luôn đi trên mặt đất.
Nhưng ba người trước mặt, lại là giả.
Tiếng bước chân biến mất, cũng chính là thời gian siêu năng buông lỏng nhất, mà ba người sau khi gây ra tiếng bước chân, rất nhanh sẽ âm thanh đó ta biến trong bóng đêm, lúc này, dùng năng lực võ sư, tới gần thu lại siêu năng của những siêu năng giả này không một tiếng động, vậy quá đơn giản rồi.
Giáp đen ở lại, không thể phóng thích Thần Bí Năng, cũng là việc những người này biết.
Nhưng siêu năng giả không còn Thần Bí Năng phụ trợ, cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Một kiếm chém tới!
Lý Hạo không biết người này, nhưng nhìn quần áo, là người của Diêm La.
Ngoại trừ người của Tuần Dạ Nhân không thể ra ngoài chém giết lung tung... Những người khác, giết thì giết, vậy thì có làm sao?
Nguyệt Doanh... Có ít còn hơn không.
Toàn bộ rút Thần Bí Năng ra, có lẽ có thể rút khoảng 50 phương, dù sao cũng chỉ là Nguyệt Minh không phải Nhật Diệu, nhưng lúc này, hiển nhiên không thể rút ra toàn bộ, nhưng lấy ra được một phần vậy cũng không tệ, một cái Nguyệt Doanh, đại khái có thể rút ra khoảng hai ba mươi phương.
Hấp thu, hai ba mươi phương, thực ra là chuyện cũng rất nhanh chóng.
Về phần thi thể, không cần xử lý gì đặc biệt.
Mặt đất nơi đây, chính là nơi xử lý tốt nhất, không cần nhiều thời gian, nơi đây cũng sẽ gần giống lúc trước, khôi phục nguyên dạng, ngay sau đó thi thể đều bị mặt đất nuốt mất.
Đây là một tòa thành ăn thịt người!
Giết người ở đây, chỉ cần không bị người khác thấy, bóng tối sẽ che lấp rất nhiều những thứ nguy hiểm.
Một lát sau, ba tiếng bước chân lần nữa vang lên.
Người sống tránh lui!????
Giáp đen trên người, chính là công cụ phòng thủ tốt nhất.
Về phần Thần Bí Năng cầm đi, Lý Hạo vừa đi vừa hấp thu, hấp thụ bao nhiêu được bấy nhiêu, về phần tràn ra ngoài... Ai để ý cái này?
Nơi đây, khắp nơi đều có siêu năng.
Không cạn kiệt!
Hấp thụ xong cái này, rồi giết một tên nữa, tự nhiên lại có cái kế tiếp.
Đối với mấy tổ chức lớn, Lý Hạo không có bất kỳ thiện cảm nào, đối với Lưu Long mà nói, cũng như vậy, ngoại trừ ngoài Tuần Dạ Nhân ra, trong mắt y, đều lạ dị đoan, đều là tai họa làm loạn thiên hạ.
Giết một người thiếu một người!
Sau lưng, thi thể không đầu, bị mặt đất dần dần nuốt trọn.
...
Cách nơi bọn người Lý Hạo không xa.
Hổ Phách mang theo hai vị Nguyệt Minh, đang đợi.
Đã chờ một hồi lâu, nhìn gian phòng trước mặt, mấy người cũng rất nghiêm trọng.
Chết rồi!
Vừa rồi, dưới tay y còn 3 vị Nguyệt Minh, nhưng vì tra xét rõ ràng, Hổ Phách để cho một người tiến vào một nơi khả năng là công trình kiến trúc ở trong quán rượu, kết quả, chỉ truyền đến 1 âm thanh trầm đục, tiếp theo... Không còn động tĩnh gì.
Những gian phòng này, hình như là quái thú nuốt người.
Sau khi bước vào, thì không còn thấy bóng dáng đâu.
"Đáng chết!"
Hổ Phách mắng một tiếng, có chút căm tức.
Chết rồi!