TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 421: Trảm Nhật Diệu (2)

Nơi này, quá nguy hiểm.

Phải không ngừng tuần tra giáp đen, còn cần tra xét rõ ràng ngọn nguồn tình huống như thế nào, gian phòng đã không thể tiến vào được rồi, tiến vào là sẽ biến mất.

Bây giờ có quay lại không?

Quay lại, nói rõ làm như thế nào?

Hỏi y xem dò xét được gì rồi, chẳng lẽ như đã nói, gian phòng sẽ ăn thịt người... Tiếp đó là không thấy đâu?

Y quay đầu nhìn sang bên đường, vượt sang đường, trong mơ hồ, nhìn thấy một chút ánh sáng, bên đó tương đối sáng, khả năng chính là nội thành mà Tuần Dạ Nhân nói.

Có muốn sang bên đó xem không?

Nhưng Hổ Phách lại lo lắng sẽ rất nguy hiểm.

"Không đợi nữa!"

Y thấp giọng nói một câu, không cần đợi thêm nữa, tên thủ hạ kia khả năng bị giết rồi.

Tiếp tục chờ nữa, đám người giáp đen sắp đến rồi.

Bọn họ cũng được xem là biết rõ quy luật, đại khái là vào khoảng 10 phút đồng hồ, sẽ có tiểu đội giáp đen 10 người sẽ qua đây.

Cho dù là Nhật Diệu rồi, nhưng Hổ Phách cũng không dám trêu trọc những người giáp đen này.

10 tên, chưa nói y không chắc có thể đánh thắng được, cho dù có thể, siêu năng lộ ra, khi đó sẽ đưa tới càng nhiều giáp đen hơn, vậy khẳng định y chết chắc rồi.

Đáng tiếc, không gặp những tên lạc đàn.

Thật ra, y cũng rất có hứng thú với đám giáp đen.

Nhưng, những giáp đen này, đều hoạt động thành bè thành phái, cũng không lạc đàn... Thật ra có, nhưng mà gần đây những tên lạc đàn trên 3 con đường, đều bị bọn người Lý Hạo giải quyết rồi.

Đường đi, khẳng định không chỉ có 3.

Nhưng những tướng sĩ giáp đen đơn lẻ khác trên đường, khả năng bị những người khác bí mật giải quyết rồi, hoặc là vẫn chưa bị phát hiện.

Đúng lúc này, tiếng bước chân lại tiếp tục cất lên.

Lỗ tai Hổ Phách giật giật, nhanh chóng cùng hai người thuộc hạ trốn vào một bên, thu nạp siêu năng.

Nhưng, ánh mắt Hổ Phách lại có chút khác thường.

Tiếng bước chân... Hình như không nhiều lắm.

Đúng vậy, những tiểu đội giáp đen khác, bọn họ đã từng gặp qua, vừa nghe đã biết số người không ít, nhưng lúc này, âm thanh nghe được, cảm giác số người giống như không nhiều lắm.

Thời gian dần qua, trong bóng đêm bọn họ thấy được.

Thật sự rất ít!

"Ba người!"

Bên cạnh y, một vị siêu năng cấp độ Minh Nguyệt, thấp giọng nói một câu, thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hổ Phách hung hăng trừng mắt liếc!

Không thể nói chuyện!

Nhưng, trong tâm cũng là ngoài ý muốn, chỉ có 3 người...

Ba cường giả Minh Nguyệt... Giáp đen không quá nhiều, mức độ uy hiếp của binh sĩ giáp đen đó, sẽ giảm xuống rất nhiều.

Y còn là thổ hệ, đối với giáp đen có chút công dụng, làm cho đối phương bị phủ mấy lớp nham thạch dưới chân, y vẫn có thể làm được, đương nhiên, phạm vi y có thể bao vây không lớn, nhưng xem như vậy, ở đây cũng đủ dùng rồi.

Ba tên giáp đen!

Hổ Phách lúc này có chút động tâm, người ít như vậy, nếu bắt lại, vậy có phải là một mình đại diện bắt 3 tên giáp đen không.

Dùng suy nghĩ của y, bọn người Luân Chuyển Vương bỏ ra hơn mười mạng người, dưới tình huống còn có đích thân Tam Dương ra tay, cuối cùng cũng mới lấy được bảy tám chục bộ giáp đen, nếu là mình giờ mới bắt được 3 bộ...

Không nói đến chuyện giấu đi, cống hiến ra, công lao cũng không nhỏ sao?

Sau khi bắt ba tên giáp đen, bản thân có lẽ có thể trực tiếp lấy lại, không cần mạo hiểm dò xét nữa, công lao bắt ba tên giáp đen này, nói không chừng có thể đáp ứng nhu cầu của Luân Chuyển Vương.

Y là đội trưởng bảo an thành siêu năng, vốn có không ít quan hệ với Kiều gia và Diêm La.

Nhưng trước đó không lâu, Kiều gia bị giệt, y tuy rằng thăng cấp Nhật Diệu, sau đó cũng không theo Kiều gia nữa, có cảm giác vẫn thiếu một chút gì đó ân tình.

Hơn nữa lúc trước Kiều gia vẫn luôn cung cấp tiền tài, tài nguyên cho y, để đổi lấy Thần Bí Năng, bây giờ cũng không còn con đường này nữa.

Trong đầu đủ mọi suy nghĩ hiện ra, Hổ Phách có chút rung động.

Nhưng y vẫn có thể nhịn được.

Bây giờ xem xét đã rồi nói tiếp!

...

Xa xa.

Ba người Lý Hạo cũng không phải là giáp đen, toàn bộ hành động nhờ bản năng, bọn họ là võ sư, nhãn lực rất tốt, liếc mắt cái là quét đến chỗ bên cạnh mái hiên, ba người ẩn núp, vẫn chưa nhúc nhích, nhưng ba cái người lớn đang sống, trừ phi bọn họ mù, nếu không, tất nhiên có thể nhìn thấy.

Lúc này, bên cạnh Lý Hạo, cánh tay Lưu Long bỗng nhiên giật giật, đè Liễu Diễm xuống một bên.

Liễu Diễm không hề động đậy.

Lưu Long nghĩ rằng cô ta nhịn không được, nhưng Liễu Diễm nhịn được.

Sau khi vào cổ thành, Liễu Diễm hiểu, chuyến này nhiều nguy hiểm.

Với tư cách là võ sư, còn là võ sư đã từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, tuy rằng mối thù đã khiến cô ấy điên cuồng, nhưng điên cuồng không có nghĩa là ngu xuẩn, cô ấy sớm biết Kiều gia và Diêm La có mối quan hệ, nhưng vẫn luôn chịu đựng.

Dù cho Kiều Bằng vẫn luôn quấy nhiễu, nhưng cô ấy vẫn luôn nhịn.

Lưu Long, rõ ràng đã xem thường sự chịu đựng của cô ấy.

Lý Đại Hổ!