Hách Liên Xuyên rơi vào trầm tư.
Vào thành rồi, kì thực cũng được.
Sợ thì sợ, nếu Trương Đình chưa vào thành, mà trốn ở đây... vậy ngược lại không tốt lắm, y là thám tử của Trung Bộ, kì thực ở nội thành bọn họ cũng phát hiện một chút bí mật, nhưng mà mấy vị Tam Dương đều ngầm hiểu ý, không làm loạn.
Bây giờ người còn sống không nhiều, cũng không nên nói quá nhiều thứ.
Còn một số việc ở ngoại thành... tùy tiện nói vài câu là được!
Ông ta vẫn còn hi vọng với Huyền Quy Ẩn.
Không chỉ ông ta, cả Ngân Nguyệt cũng chưa hết hi vọng.
Nhưng Trương Đình thật sự đã vào thành rồi sao?
Nếu thật là vào rồi, vừa nãy xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù là bại lộ thân phận, thì vị này cũng phải bộc phát sức lực để chạy trốn chứ, dù sao có Nguyên Thần Binh ở đây, còn có Tam Dương trung kỳ, cũng không phải trực tiếp bị Hoàng Kim Chiến Sĩ đánh chết, không dễ chết như vậy.
Nhưng nếu chưa vào thành... mà đã chết rồi thì sao?
Ông ta vẫn không dám tin!
Không tin mấy người Lưu Long có đủ năng lực giết được cô ta.
Ông ta nhìn Vương Minh một cái, cảm thụ một hồi, có hơi khác thường nói: "Vương Minh, thực lực của ngươi hình như có chút tiến bộ rồi nhỉ..."
Vương Minh cười ha ha, vội vàng gật đầu: "Ừm, ừm! Hách bộ, các người vừa nãy vào thành, ta đã hấp thu một số thu hoạch lúc trước, có chút tiến bộ, mắt nhìn của Hách bộ thật tốt, vậy mà cũng có thể nhìn ra được! Lợi hại!"
Y điên cuồng nịnh hót!
Hách Liên Xuyên hơi nhướng mày, vậy sao?
"Ngươi không đi vào, cứ ở đây cùng mấy người Lý Hạo à?"
"Đúng vậy!"
Vương Minh kinh ngạc nói: "Sao vậy? Không phải ta sợ, là tự Lý Hạo nói cần ta bảo vệ hắn, nên ta mới ở lại, không phải ta sợ không dám vào thành, Hách bộ đừng hiểu lầm!"
Được thôi, vậy thì không sao rồi.
Vương Minh luôn ở đây, tên này vẫn là hạt giống tốt được Tuần Dạ Nhân bồi dưỡng, mấy người Lý Hạo nếu thật có suy nghĩ, cũng không dám động thủ trước mặt Vương Minh, dù sao tên này cũng mới đi Ngân Thành chưa được mấy ngày.
Nếu đã như vậy... chỉ có thể nói, Trương Đình xui xẻo, có lẽ đã lạc vào một vài nguy hiểm ở nội thành.
Thế thì... không thèm quan tâm sống chết của cô ta nữa!
Lần này, Tam Dương chết cũng không chỉ có một hai vị, hai người chết của Phi Thiên, Diêm La cũng chết một người, bản thân và Hồ Định Phương luôn theo dõi hành động của bọn họ, bất luận thế nào, Trung Bộ cho dù có truy xét đến cùng... cũng không có lí do để đổ tội lên đầu bọn họ.
Chỉ có thể âm thầm nuốt xuống cục tức này!
Ngay lúc này, Lý Hạo hơi lúng túng nói: "Hách bộ... ta có chuyện này muốn nói."
"Chuyện gì?"
"Cái đó... lần trước ta nộp lên một thanh kiếm, ngài nói, hoặc là đưa ta lượng lớn bảo vật, hoặc là cho ta tự chọn 3 bảo vật ở di tích, bây giờ... coi như đã kết thúc chuyến thăm dò di tích rồi đúng không?"
"..."
Lặng yên!
Hách Liên Xuyên không ngờ, hắn lại có thể nhớ tới những những việc đó lúc này.
Lý Hạo lúng túng nói: "Chuyện này... ta cũng không muốn nói đến, nhưng mà lần này, chúng ta hầu như không có thu hoạch gì, giáp đen cũng là mọi người cùng nhau tìm được, không liên quan gì đến bọn ta, ta và lão đại vào đây, gần như không bất kì thu hoạch gì... cho nên ta mới nghĩ tới..."
Không thu hoạch được gì?
Lưu Long buồn bực không lên tiếng.
Đúng chứ!
Chúng ta thật sự không có thu hoạch gì.
Hách Liên Xuyên nhìn hắn một cái, hồi lâu mới đáp: "Ngươi nói đi, muốn cái gì?"
Lý Hạo buồn tẻ nói: "Bảo vật quý giá quá, ta khẳng định không lấy, cũng không dám lấy! Hách bộ, có Nguyên Thần Binh không?"
"..."
Hách Liên Xuyên nghệch mặt ra, bên cạnh, Hồ Định Phương đang nghỉ ngơi, cũng đột nhiên trợn mắt, xém nữa quên hít thở.
Nguyên Thần Binh?
"Ngươi biết Nguyên Thần Binh là cái gì không?"
Lý Hạo vội gật đầu: "Biết chứ! Vương Minh có nói qua, có thể tinh chế được Thần Bí Năng giữa đất trời..."
"Nói nhảm!"
Hách Liên Xuyên không khách khí nói: "Đừng có mơ! Ta cũng không có, Hỏa Phượng Thương của ta còn là của Hầu bộ, ngươi bảo ta đi đâu tìm cho ngươi đây? Nội thành ngược lại là có... Ngươi tự đi mà lấy, lấy được thì chính là của ngươi!"
Lý Hạo hơi đáng tiếc, chỉ đành nói: "Vậy... Sinh Mệnh Tuyền Thủy?"
"Cái gì?"
"Lão sư ta nói, trong một số di tích có tồn tại Sinh Mệnh Tuyền Thủy, có thể khiến người ta cải lão hoàn đồng..."
"Cút!"
Hách Liên Xuyên tức giận, truyền thuyết này ông ta biết, nhưng chưa từng thấy qua, tên khốn này lấy làm gì chứ?
Lý Hạo thở dài, lại đành nói: "Vậy bỏ qua vậy, ta muốn Thần Bí Năng! Trừ vô thuộc tính ra, ta đều muốn! Huyết Thần Tử có không? Nếu có, ta cũng lấy, càng nhiều càng tốt! Tất cả mọi thứ, đều quy ra Thần Bí Năng đi, lúc đầu dựa theo đáp ứng của Hách bộ, giá trị có lẽ khoảng 5000 phương..."
Hách Liên Xuyên xanh mặt, hồi lâu, buồn bã nói: "Được, về ta sẽ nói lại với Hầu bộ!"
Thôi kệ, dù sao cũng đếch liên quan đến ta!
Hầu bộ chịu trách nhiệm giải quyết!
5000 phương, nói nhiều rất nhiều, nói ít... kỳ thực cũng vậy thôi, bản thân lần này thu hoạch không chỉ có như vậy, vẫn là có thể lấy ra được.
Nhưng mà, lúc này ông ta rất hoài nghi, thanh kiếm Lý Hạo giao ra lần trước... thật sự là kiếm của Lý gia sao?
Ai mà biết được chứ!
Không quản nữa, đây cũng là việc của Hầu bộ.