TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 563: Lần đầu đến Bạch Nguyệt (8)

Đúng vậy, Tam Dương, 26 tuổi, loại này hầu như không có trong Ngân Nguyệt, nhưng ở Trung Bộ có không ít, Tam Dương 20 tuổi cũng có, huống chi lớn hơn 6 tuổi. Trong thời đại này, 6 năm cũng không thể được tính là người cùng một thời đại!

Tổng bộ Tuần Dạ Nhân đến, mà lại là vì xử lý chuyện biên cảnh, đương nhiên sẽ không yếu.

Trên thực tế, tên này chính là người yếu nhất trong lần tới này!

Có thể thấy được, lần này tổng bộ cũng không quá sơ suất, một vị Húc Quang, bốn vị Tam Dương, trong đó ba vị Tam Dương khác, còn có hai vị đã là đỉnh phong.

“Bộ trưởng Hách!”

Vu Khiếu bước à đến, mang theo một ít nụ cười dối trá, Lý Hạo cười rộ lên, kỳ thật không ai cảm thấy giả dối, nhưng người này cười rộ lên, Hách Liên Xuyên lập tức cảm thấy đặc biệt dối trá.

“Vu đặc phái viên!”

Hách Liên Xuyên cũng lộ ra nụ cười: “Đặc phái viên muốn đến tổng cục làm việc?”

“Không.”

Vu Khiếu cười có chút giả dối: “Ta cố ý tới tìm Hách bộ trưởng, lúc trước Hầu bộ trưởng nói bế quan, tới giờ đã là ngày thứ ba, còn ổn sao? Nếu không thì chúng ta đi xem một chút, lần này tổng bộ mang đến cho chúng ta một ít bảo dược trị thương, hiệu quả không tệ...”

“Cái này... Vậy để ta hỏi lại Ngọc tổng quản.”

Hách Liên Xuyên không muốn đồng ý với hắn lắm, nhưng cũng không thể không hùa theo.

Vu Khiếu gật gật đầu, hình như cũng không quá để ý, lại nói: “Mặt khác, về chuyện của Viên Thạc, tổng bộ rất quan tâm! Nghe nói đồ đệ của Viên Thạc sắp tới Bạch Nguyệt thành, theo lý thuyết cũng chỉ trong một hai ngày này, hơn nữa người này còn là huyết mạch của Bát Đại Gia trong lời đồn...”

Hách Liên Xuyên khẽ gật đầu: “Đúng là như vậy.”

“Ý tứ của tổng bộ là, nếu có thể đạt được phương pháp Uẩn Thần... Đương nhiên, cái này có thể thương lượng, chúng ta kỳ thật chính là muốn đơn thuần gặp họ Lý này... Lý Hạo đến đây, hỏi một ít tin tức, hắn cũng là Tuần Dạ Nhân, hẳn là không thành vấn đề chứ?”

Hách Liên Xuyên nhíu mày: “Cái này... Cũng được! Nhưng đặc phái viên cũng biết, võ lâm có chút quy củ, liên quan đến cơ mật, không thể truyền ra ngoài...”

“Hắn là Tuần Dạ Nhân, không phải người võ lâm!”

Vu Khiếu khẽ cười nói: “Huống chi... Ở đâu còn võ lâm? Võ lâm giang hồ... Đã sớm không còn nữa rồi! Hách bộ trưởng, đừng cứ nói đến võ lâm giang hồ gì nữa, bây giờ đã là thời đại gì rồi? Nếu muốn nói võ lâm, Lý Hạo hắn một giang hồ thảo mãng, còn có thể gia nhập Tuần Dạ Nhân sao?”

Hắn đối với tên mập mạp trước mắt, cạn lời.

Còn giang hồ võ lâm cơ đấy!

Đã bao lâu rồi?

Siêu năng quật khởi hơn hai mươi năm rồi, hôm nay, giang hồ không còn, võ lâm cũng không còn, một số đại võ sư Đấu Thiên ở Trung Bộ, bây giờ cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn.

Cho dù Viên Thạc bước vào Uẩn Thần, cũng chỉ là so sánh với cấp độ Tam Dương.

Nhưng Tam Dương... Mạnh không?

Hiếm không?

Bên Trung Bộ, Húc Quang đều đã có một vài người chết rồi, huống chi là Tam Dương.

Hắn, Vu Khiếu, 26 tuổi, Tam Dương!

Hơn nữa đã sắp lên Tam Dương trung kỳ rồi, tuy rằng Viên Thạc đã giết Tôn Nhất Phi. Thế nhưng... Vu Khiếu không cảm thấy mình không bằng Tôn Nhất Phi, loại lão gia hỏa này đã sớm lạc hậu rồi!

Phương pháp Uẩn Thần gì đó, kỳ thật hắn không có hứng thú quá lớn.

Hắn quan tâm hơn chính là, cái gọi là huyết mạch của Bát Đại Gia, ngay cả Ánh Hồng Nguyệt cũng quan tâm. Kỳ thật bọn họ đối với bản thân Lý Hạo càng để ý hơn một chút. Về phần chuyện của Viên Thạc, có lẽ những võ sư kia càng để ý, hoặc là nói, một số nhân vật cấp đại lão để ý hơn, bởi vì cần phải suy nghĩ cho toàn bộ tổ chức.

Nhưng mà hắn, không cần.

Lần này mấy người tới đều không cần.

Họ quan tâm nhiều hơn là huyết mạch của Bát Đại Gia này, liệu có thể cung cấp cho họ một cái gì đó, hoặc đơn giản là mang lại cho họ một vài cơ hội và công lao. Chẳng hạn như có thể lợi dụng Lý Hạo, mang về tổng bộ, dẫn dụ Hồng Nguyệt mắc câu.

Hách Liên Xuyên hơi nhướng mày: “Hiểu rồi! Vậy chờ Lý Hạo tới rồi, ta sẽ bảo hắn đi gặp các đặc phái viên.”

Hắn không từ chối.

Vu Khiếu cũng lộ ra nụ cười: “Vậy thì tốt rồi, không cần lo lắng, đều là người nhà, chúng ta còn có thể làm tổn thương hắn? Thấy hắn, cũng là cơ duyên của hắn, dù sao Trung Bộ cũng nhiều bảo vật hơn một chút, nếu nhìn vừa mắt, thần năng thạch cũng không phải là bảo vật quá quý giá gì...”

Lời này... Hách Liên Xuyên không muốn nói gì.

“Đặc phái viên còn có yêu cầu gì khác sao?”

Vu Khiếu khẽ nhíu mày, lại nhanh chóng dịu lại, tên mập mạp này... Giống như ước gì mình cút đi ngay lập tức, điều này làm cho hắn hơi khó chịu.

Nhưng vẫn kiên nhẫn, lại nói: “Còn có một chuyện nhỏ nữa, lần này tổng bộ cho chúng tôi tới đây, còn có một mục đích khác, đó là tiến hành một lần xác minh tài chính, nhân số, cách bố trí của hệ thống Tuần Dạ Nhân ở Ngân Nguyệt!”

“Cái này, Hách bộ trưởng chắc là không thành vấn đề gì chứ?”

Hách Liên Xuyên cười: “Không thành vấn đề! Điều này là nên làm, dù sao, chuyện ăn bớt tiền trợ cấp vẫn luôn tồn tại, nhưng chúng ta không làm, cứ việc điều tra, nơi nào cần phải hợp tác, đặc phái viên cứ nói.”

“Vậy thì ta có chuyện sẽ nói thẳng, ta nghe nói... Có cái gì Ngân Nguyệt Vũ Vệ quân... Biên chế này không tồn tại, phía trên cũng không có số liệu thống kê...”

“Cái này à?”

Hách Liên Xuyên mờ mịt nói: “Hỏi chuyện về quân đội, ta thật sự không rõ ràng lắm, vừa nghe đã biết là chế độ của quân đội, hay là đặc phái viên đi hỏi Vũ Soái đi?”

Vu Khiếu nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: “Chúng ta sẽ đi điều tra, còn những thứ này, chờ Lý Hạo tới Bạch Nguyệt Thành, lại thông báo cho chúng ta!”

“Được rồi, chắc chắn!”

Hách Liên Xuyên nhìn theo hắn rời đi, chờ hắn biến mất trước mắt, nụ cười dần dần biến mất.

Có khinh thường, có bất lực, thở dài một tiếng.

Thật đáng thương!

Hách Liên Xuyên ta, bây giờ cũng chỉ là Tam Dương, đối phương chỉ là một mao đầu tiểu tử, mà lại cũng là Tam Dương, mấu chốt là, người ta vênh váo đắc ý, mình thì không có cách nào để phản bác.

Nghĩ tới đây, miệng lại cười một lần nữa.

Lý Hạo...

Quả nhiên, mọi người vẫn để ý tới, Bát Đại Gia ... Tiểu tử này, lần này tới Bạch Nguyệt thành, không biết có thể mang đến cho mình chút kinh hỉ nào hay không.

Đang suy nghĩ, máy truyền tin vang lên.

Kết nối, có người truyền đến thanh âm: “Hách bộ, Vương Minh mang theo Lý Hạo đưa tin đến.”

“Người đến rồi?”

“Vâng, ngay trước cửa.”

“Chờ ta, ta lập tức trở về, trước khi đó, không ai có thể mang đi Lý Hạo!”

“Hiểu!”

Hách Liên Xuyên vội vàng lên xe, nhanh chóng chạy về phía trụ sở của Tuần Dạ Nhân.

Cuối cùng cũng đến rồi!

Tên này, nếu còn không đến nữa, có khi ta phải đi Ngân Thành thúc giục một chút.

......