Mà giờ phút này, Lý Hạo đang đứng ở đại sảnh dưới lầu Tuần Dạ Nhân, có chút tò mò nhìn xung quanh.
Đây là trụ sở Tuần Dạ Nhân tại Ngân Nguyệt?
Thật quá nhỏ!
Trên đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng, hắn nghĩ rằng trụ sở chính của Tuần Dạ Nhân sẽ lộng lẫy, kết quả... Chỉ có một tòa nhà nhỏ, hay có thể là một tòa nhà cũ, cộng với một cái sân lớn.
Và sau đó... Không còn gì nữa!
Tất nhiên, ánh sáng thực sự không ít.
Đáng tiếc, hình như Hách Liên Xuyên không có ở đây, mà chỉ có Ngọc tổng quản. Cái đại chùm tia sáng kia, thật chói mắt, Lý Hạo cũng không nhìn nhiều, không phát hiện Hầu Tiêu Trần, hoặc là nói, không thể phát hiện.
Vị kia, Lý Hạo mặt đối mặt, kỳ thật không dám nhìn nhiều, cảm giác rất là chói mắt. Nhưng nếu là nhìn từ xa, nhìn không rõ lắm, hơi giống với cảm giác lúc trước nhìn thấy Kiều Phi Long, khi nhìn trực diện mới có cảm giác.
Lúc này Lý Hạo cứ như là đồ nhà quê, nhìn xung quanh rồi lại quan sát xung quanh.
Phán đoán toàn bộ sức mạnh của Tuần Dạ Nhân.
Hình như thật sự không Tam Dương có... Thật là vắng lặng.
Húc Quang thì có một vị, Tam Dương đại khái cũng chỉ có mỗi Hách Liên Xuyên rồi, thực lực của Hầu Tiêu Trần vốn không biết, chẳng lẽ toàn bộ Tuần Dạ Nhân chỉ có chút thực lực này, vậy còn phản cái rắm a, lẽ nào tinh nhuệ đều ở Võ Vệ Quân?
Thế nhưng, Võ Vệ Quân đều là võ sư.
Lý Hạo vốn còn tưởng rằng, ít nhiều cũng có che dấu thực lực đấy.
Thế nhưng, ít nhất là ở đây, thực sự không tìm thấy sức mạnh ẩn giấu nào.
Nhìn đông nhìn tây, Vương Minh đang bắt chuyện với người khác, Lý Hạo bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này, ngoài đại sảnh, một người phụ nữ thoạt nhìn coi như còn trẻ đi tới, nhìn thấy Lý Hạo, hình như có chút kích động, mở miệng nói: “Ngươi là Lý Hạo?”
Lý Hạo có chút sững sờ, gật gật đầu.
“Ngươi tới rồi...”
Người phụ nữ vừa nói mấy câu, còn chưa kịp nói thêm gì đó, phía sau, một gã mập mạp vội vàng chạy tới, cười ha ha nói: “Tiểu Hạo, ngươi cuối cùng tới rồi!”
Dứt lời, tiến lên một bước, nhanh chóng ôm Lý Hạo.
Lý Hạo mộng luôn rồi, nhiệt tình như vậy làm gì?
Bên tai, truyền đến giọng nói của Hách Liên Xuyên: “Người phụ nữ này, đừng để ý đến ả! Người bên cạnh Hồ Định Phương, là cảnh vệ của vợ hắn, ngươi vừa mới tới Bạch Nguyệt thành, chuyện gì cũng không cần xen vào!”
Lý Hạo không nói gì, nhưng trong lòng có chút hiểu rõ.
Cảnh vệ của vợ Hồ Định Phương... Mà không phải là cảnh vệ của Hồ Định Phương, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật... Sư tỷ?
Hiểu rồi!
Hồ Định Phương là trượng phu của sư tỷ, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật là do sư tỷ truyền ra ngoài.
Nhưng mà... Lão sư không cho phép bất kỳ người nào không phải là môn nhân tu luyện Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật.
Giờ khắc này, Lý Hạo lập tức hiểu được rất nhiều thứ.
Hắn vẫn là đờ ra như sửng sốt, có chút cảm giác như sững sờ, hình như muốn nói chuyện, thế nhưng lại bị Hách Liên Xuyên trực tiếp kéo lên lầu, hắn phất phất tay với người phụ nữ kia, giống như đang nói lời tạm biệt.
Mà Hách Liên Xuyên lại thầm mắng một tiếng, thảo, tiểu tử ngươi kéo ta đi làm gì vậy?
Ngươi có biết văn phòng của ta ở đâu không?
Ngươi cứ kéo ta đi... Đừng nói, sức lực đúng là không nhỏ nha!
“Hách bộ... Ta vẫn chưa báo cáo... Ngươi kéo ta làm gì...”
Lý Hạo “bị” kéo lên lầu, vẻ mặt ngơ ngác: “Hách bộ, à không, chú Hách, ta còn chưa được phân ký túc xá đâu, cũng không thể ở nhà ngươi, không thích hợp...”
Tên chết dẫm nào lại dám mời ngươi đến nhà ta!
Hách Liên Xuyên trợn trắng mắt, tiểu tử này, tình huống gì?
Hai người nhanh chóng lên lầu, mãi cho đến khi rời khỏi tầm mắt mọi người, lúc này Lý Hạo mới khôi phục nụ cười: “Hách bộ, tới đây, ta sợ chết mất thôi, cuối cùng cũng nhìn thấy người quen, nhìn thấy Hách bộ mà giống như ta đã nhìn thấy người cha đã mất của ta...”
Thảo!
Hách Liên Xuyên câm nín, nhìn lại Lý Hạo, bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai hắn: “Làm đẹp lắm!”
“......”
Lý Hạo nhìn hắn một cái, thấy hình như hắn thật sự khen ngợi, cũng ngượng ngùng cười: “Cũng được, Hách bộ, ngoại trừ ngươi, ta không nghe ai hết! Ở Bạch Nguyệt thành, sau này ngươi chính là cha mẹ của ta, so với Hầu bộ còn đáng để ta kính trọng hơn, sau này chuyện gì ta đều tìm ngươi!”
Hách Liên Xuyên cười hơi cứng lại: “Dựa vào ta?”
“Không có!”
Lý Hạo cười ha hả: “Hách bộ, đối với ngươi, ta thật sự thân cận, nhìn thấy ngươi, giống như nhìn thấy người nhà vậy, vừa rồi ta còn sắp sợ chết rồi, thật sự, vừa nhìn thấy ngươi, ta bỗng nhiên thả lỏng, cảm thấy như trở về nhà!”
Hách Liên Xuyên cạn lời hoàn toàn.
Ta vẫn xem thường tên này, trước kia đâu có vô sỉ như vậy, sao giờ lại cảm giác sau khi tới Bạch Nguyệt Thành, thoáng cái càng vô sỉ hơn.
“Bớt nói nhảm, đi thôi, đến văn phòng của ta ngồi một chút, Hầu bộ còn chưa xuất quan, xuất quan rồi lại đi gặp hắn...”
“Chú Hách quyết!”
Lý Hạo gật đầu, đối với ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó!
Tới Bạch Nguyệt Thành, còn chưa quen với cuộc sống nơi này, tuy lão Vương nói chuyện gì hắn đều có thể hỗ trợ, nhưng ngươi chỉ là một cái Nhật Diệu mà thôi... Ai quan tâm?
Vẫn là Tam Dương tốt hơn!
Hơn nữa, còn có quyền có địa vị, nhanh chóng lôi kéo làm quen với lão Hách bộ mới đúng.
Giờ khắc này, Lý Hạo và Hách Liên Xuyên liếc nhau, đều lộ ra nụ cười.
Cười cười, Hách Liên Xuyên thở dài: “Ngươi thực sự giống như đứa con trai đã mất của ta!”
Sắc mặt của Lý Hạo cứng ngắc một chút.
Hách Liên Xuyên... Độc thân!
Nói nhảm cái gì vậy!
Chuyện này, Vương Minh đều đã nói qua.
Trong miệng vị này, cũng không có câu nói nào là thật.
......
Theo Lý Hạo đến Bạch Nguyệt Thành, rất nhanh, cái tên Lý Hạo vang lên quanh quẩn.
Truyền nhân của Bát Đại Gia, đệ tử của Viên Thạc.
Hai thân phận này, đủ để cho khi hắn bước vào nơi này, thì lập tức liền bị người ta chú ý đến.
Cho dù, Lý Hạo chỉ là một võ sư Phá Bách.
Nhưng giờ khắc này, tên của hắn vẫn liên tiếp xuất hiện trong miệng một ít cường giả.
Mà rất nhanh, tin tức Lý Hạo và Hách Liên Xuyên tình như cha con cũng truyền ra, rất là làm cho người ta bất ngờ, từ khi nào Hách Liên Xuyên với Lý Hạo lại tốt như vậy?
Là trong mấy lần hắn đi tới Ngân Thành, cố ý lôi kéo Lý Hạo hay sao?
Nghe nói, hai người vừa gặp nhau, đã ôm mãi không buông tay...
Tin tức này, cũng làm cho một số người cau mày.