Cổ viện Ngân Thành.
Nơi quen thuộc.
An tĩnh, yên bình, đây là khung cảnh bình thường của cổ viện.
Nổi tiếng nhất trong cổ viện là Cục Khám phá văn minh cổ đại, do Viên Thạc giữ quyền quản lý, cũng chính nhờ ông ta mà cổ viện Ngân Thành mới có được danh tiếng như hôm nay, trong phạm vi toàn tỉnh, các học sinh tốt nghiệp từ cổ viện có rất nhiều thế lực muốn tuyển dụng.
Viên Thạc am hiểu quá nhiều thứ, dù cho không thu thêm đồ đệ thì những học sinh tốt nghiệp Cục khảo cổ ra cũng là những người không bình thường, họ hoạt động sôi nổi tại các thành phố lớn, tìm kiếm đủ loại văn minh.
Thời văn minh cổ đại, cũng là một lĩnh vực mà cả nhân loại đều muốn tìm kiếm và nghiên cứu.
Dựa vào một số sách cổ còn ghi chép lại, tồn tại trong văn minh trước còn có một nền văn minh vô cùng rực rỡ, chỉ là cuối cùng bị phá hoại, hoàn toàn tan biến theo dòng chảy của lịch sử, thậm chí ghi chép cũng lưu lại rất ít.
Ngày này đối với việc dò tìm nền văn minh cổ cũng làm cho rất nhiều công cụ phát triển được tính năng siêu việt.
Máy truyền tin, phương tiện đi lại, vũ khí nóng, thậm chí vật phẩm liên quan đến siêu năng cũng có liên quan đến việc khảo cổ.
Nghe nói những thứ này đều là những trang bị mang tính quan trọng, rất nhiều trong số đó đều từ di tích văn minh cổ, làm cho mấy thập niên trước xã hội loài người vẫn còn là hình thái nông nghiệp nhanh chóng tiến vào giai đoạn văn minh công nghiệp hoá.
Đương nhiên vì phát hiện quá nhiều thứ nên có một số trang thiết bị được xếp lại, không dùng tới, dẫn tới nhiều thiết bị phát triển không đồng đều.
Vũ khí nóng này thực ra cũng đã phát triển rất lớn mạnh rồi, tuy nhiên lĩnh vực khác vẫn tương đối còn nhiều lạc hậu, hiện nay những người ra khỏi Ngân Thành đều rất khó làm được những việc khác, cứ theo lời Viên Thạc, nền văn minh cổ đại, thậm chí có thể dễ dàng liên lạc qua hàng 1000 dặm.
Hệ thống thông tin phân bố trên toàn lãnh thổ!
Hiện tại máy truyền tin cũng đã được sử dụng trong cùng một thành phố, đây cũng là biểu hiện sự phát triển mất cân đối của hình thái xã hội.
Lý Hạo chạy xe về phía trước, không ai ngăn cản hắn.
Tuy không phải là đệ tử cổ viện, nhưng hắn mặc trang phục Tuần Kiểm vẫn có thể đi qua không chút trở ngại.
Lát sau, hắn xuyên qua một con đường nhỏ dưới bóng cây, trước mắt dần lộ ra vài toà tiểu viện.
Cổ viện này là nơi ở của một số giáo thụ thâm niên, bình thường rất ít người lui tới.
Lý Hạo vừa đi xe tới, trong bụi cây bỗng nhảy ra một người ngăn hắn lại, lạnh lùng nói: "Đây là nơi trọng yếu, không phận sự thì không được vào!"
"Ta tìm Viên lão sư!"
Lý Hạo ngẩng đầu nhìn đối phương cười nói: "Mới tới à? Tôi là học trò của Viên lão sư, Lý Hạo, Tuần Kiểm tam phẩm của Tuần Kiếm Ti, trước đây từng tới, lúc trước anh Trương trực ở đây, ông là bảo vệ của đội Tuần Kiếm Ti sao?"
"Viên lão tạm thời không tiếp khách!"
Một người đàn ông xuất hiện, không để ý đến Lý Hạo, trầm giọng nói:" Thời gian này, Viên lão cần tĩnh tu"
Lý Hạo nhướng mày: "Viên lão sư nói à?"
Lại cười nói tiếp: "Theo ta nghĩ, đây là quyết định của đội bảo vệ các người hoặc là của các tổ chức khác, chứ lão sư cũng không có thói quen tĩnh tu, cho dù là tổ chức siêu năng đi nữa!"
Người đàn ông nhìn Lý Hạo, trong mắt có chút lãnh sắc.
"Ta tùy tiện nói vậy thôi."
Trước kia Lý Hạo không kiêng kị Tuần Dạ Nhân cho lắm, giờ thì ngược lại cũng không có vấn đề gì.
Hắn gia nhập tiểu đội Liệp Ma, Tuần Dạ Nhân muốn chú ý tới, khẳng định bên đấy cũng biết.
Nếu đã như vậy, ta biết rõ về tổ chức Tuần Dạ Nhân cũng là chuyện thường tình.
Người trước mắt có một luồng Thần Bí Năng phảng phất, đương nhiên không mạnh, thậm chí nếu nghiêm túc mà nói thì còn không bằng Lưu Long, ngay cả Liễu Diễm cũng cũng không tới được, nhưng Lý Hạo suy đoán, đối phương có lẽ là Tuần Dạ Nhân phái tới để bảo vệ lão sư.
Siêu năng giả thực sự, có lẽ không tới, cũng có thể là tới trong âm thầm, dù sao người này cũng không phải là siêu năng giả chân chính.
Đại khái là võ sư hấp thụ Thần Bí Năng, dạng tương tự như đám người Lưu Long.
Người trung niên trước mặt khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Chờ chốc lát, ta vào báo một tiếng!”
Lý Hạo không nói thêm gì nữa.
Không cần phải gây sự với Tuần Dạ Nhân, chỉ là đối phương cự tuyệt khách, cái này nhất định không phải là chủ ý của lão sư, người đàn ông đó có hơi không hài lòng, Tuần Dạ Nhân tiếp khách đều có hạn chế như vậy sao?
Một lát sau ông ta quay lại bảo: "Vào đi!"
"Cám ơn!"
Lý Hạo cười sảng khoái, rất nhanh tiếp tục lái xe đi vào trong.
Người trực bảo vệ khẽ liếc nhìn bóng lưng của Lý Hạo một cái, lông mày hơi ngưng lại, nâng máy truyền tin màu đen ở tai lên, thấp giọng hỏi: "Không kiểm tra như vậy có xảy ra vấn đề gì không?"
"Không sao, để cậu ta vào đi!"
"Hiểu rồi!"
Người thanh niên không nói thêm gì nữa, chỉ có chút bất ngờ, lúc trước những người khác đi vào đều bị từ chối, mà người trẻ tuổi kia cấp trên lại có thể cho vào không chút cản trở.
Viên Thạc rất nhanh liền muốn tham gia cuộc dò tìm di tích cổ vào lần tới, nghe nói lần này tương đối quan trọng.
Vì để phong ngừa tin tức bị lộ ra ngoài, cùng với việc bảo vệ an toàn cho Viên Thạc, nên gần đây ông ta quả thực là không tiếp khách.
...