TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 58: Viên Thạc điên cuồng (4)

Tiểu viện của Viên lão.

Lý Hạo dừng trước cổng, để xe ở một bên, gõ gửa.

"Tự mở cửa vào đi!"

Trong tiểu viện truyền đến âm thanh quen thuộc.

Trong sân lót gạch xanh, Viên Thạc đang đánh quyền, cũng không phải Hổ Đấu Thuật hung mãnh mà rất chậm, giống như Ô Quy phơi nắng, một loại cảm giác lười biếng.

Lý Hạo đẩy kêu két một tiếng, cửa gỗ mở ra.

Trong nháy mắt nhìn thấy lão sư, Lý Hạo lộ ra nụ cười không dành cho lúc bình thường.

"Lão sư!"

"Tự mình tìm chỗ đợi đi!"

Viên Thạc tiếp tục đánh quyền, không quan tâm đến Lý Hạo.

Viên Thạc đã hơn 70, dáng người vẫn còn rất cường tráng; cái đầu không tính là quá cao, tầm 1m7, nhưng đối với người già mà nói thì đã rất cao rồi, lúc trẻ chắc là còn cao hơn vậy nữa.

Tóc hoa râm, chân đi giày vải, trông rất giản đơn.

Lý Hạo cũng quen rồi, đi tới một cái ghế ngồi xuống, nhìn lão sư đánh quyền.

Thực sự là rất chậm!

Mỗi một đường quyền đều nhúc nhích như là ốc sên bò, người nhìn là muốn ngủ gật, mà Viên Thạch lại không biết chán, bộ quyền Ô Quy này đánh cũng đã nhiều năm rồi.

Lý Hạo đã chứng kiến từ sớm, cứ tưởng lão sư chuẩn bị thêm một thuật vào trong Ngũ Cầm Thuật nữa chứ, rùa thuật!

Viên Thạc không nhìn Lý Hạo nhưng ông ta giống như có thể cảm nhận được Lý Hạo đang nhìn mình, thậm chí có thể đoán được một chút tâm tư của hắn.

Một lúc sau, Lý Hạo vừa mới cầm chén trà lên uống thì Viên Thạc vừa nãy còn chậm chạp, thoắt một cái tan biến đâu mất.

Rồi đột nhiên xuất hiện nắm lấy tay Lý Hạo!

Rất chậm rất chậm!

Giống như một loại động tác chậm cất đi, Lý Hạo muốn tách ra, nhưng lại cảm thấy bị người ta ép vào, động một tí cũng không được.

Trong nháy mắt mồ hôi trên trán Lý Hạo chảy ra!

Lúc này, hắn cảm thấy giống như là một dạng Hồng Ảnh theo dõi, một loại cảm giác sợ hãi, cảm giác nguy cơ!

"Rống!"

Hổ Khiếu Sơn Lâm!

Bị sóng âm tấn công!

Bịch!

Một cái tát nặng nề đánh lên đầu, Viên Thạc thu quyền, Lý Hạo thậm chí còn không thấy kịp.

"Gào cái gì hả?"

Viên Thạc có chút bất mãn quát lớn: "Hồ Khiếu Sơn Lâm lại bị em rống như mèo kêu! Hổ Đấu Thuật em học được cái rắm, thứ em học là mèo thuật thì có!"

Lý Hạo có chút xấu hổ.

Xoa mồ hôi trên trán, Lý Hạo đứng lên nói: "Lão sư à, người vừa nãy nhanh quá, em có cảm giác không nhúc nhích được..."

"Đó là do em quá yếu!"

Viên Thạc vẻ bất mãn: "Võ sư Tam Lưu dựa vào quyền cước, võ sư Nhị Lưu dựa vào khí thế, võ sư Nhất Lưu nổi tiếng nhanh nhẹn! Em ngay cả Tam Lưu cũng không bằng!"

"..."

Lý Hạo xoa đầu, không thèm để ý, hắn vốn không tính là Tam Lưu võ sư.

Tam Lưu trong lời thầy nói, dù sao cũng là võ sư.

Hắn ngay cả võ sư cũng không phải được rồi!

Trảm Thập cảnh mới phải!

Viên Thạc cũng chỉ mắng một câu, lão sư đã quen chửi rồi.

Nói xong lại gật đầu: "Coi như tạm được, tốt hơn so với trước đây, ngày trước em rống cũng không rống ra được, tốt xấu gì cũng có chút tiến triển... Chỉ là chưa chắc, ta hi vọng thấy vậy là được."

Nói tiếp lại lắc đầu: "Võ đạo đã suy tàn, rèn luyện sức khỏe là được rồi, vẫn là lúc này lấy việc dò tìm văn minh cổ là chủ nghiệp, ít nhất không lo ăn lo uống về sau. Ta còn muốn tiểu tử có thiên phú nhà ngươi làm một người bình thường, chuyên tâm khảo cổ, ít nhất có được cái cần câu cơm, sau khi ta về hưu thì sắp xếp cho ngươi làm chức trợ giảng gì đó, vài chục năm sau cũng có thể thay thế ta... Đáng tiếc!"

Lý Hạo gượng cười.

Cũng không nhiều lời, rót cho Viên Thạc chén trà, nhìn lão sư một lát, có chút kì quái.

Lưu Long cũng tốt, Liễu Diễm cũng tốt, những người này trên mình đều mang chút tinh quang, dù không phải thuần túy.

Mà cái loại Tinh Quang Sư như Vương Minh, tinh quang cũng có, rất thuần túy.

Nhưng còn lão sư...Thật không có!

Nếu không thì hắn sớm đã phát hiện.

Lão sư đã từng hấp thụ Thần Bí Năng chưa?

"Nhìn cái gì?"

Viên Thạc ngồi xuống đá Lý Hạo một cái, cầm chén trà đi, từ từ nhâm nhi.

Lý Hạo suy nghĩ một hồi vẫn là nên hỏi: "Tại sao lão sư không giống với đội trưởng Lưu, ở gần đội trưởng em thấy có chút ớn lạnh..."

"Do Thần Bí Năng tiết ra mà thôi!"

Vẻ mặt Viên Thạc ngược lại không có gì quan trọng, thuận miệng nói: "Gã ta là đồ bỏ đi, kẻ phế vật, gã đã hấp thụ quá nhiều Thần Bí Năng, quá hỗn tạp, chưa tiêu hóa hết, đương nhiên sẽ bị tiết ra ngoài một chút, cho nên em mới có cảm giác lạnh lẽo! Ta cũng không phải cái đồ bỏ đi kia."

"..."

Lý Hạo vẫn không nói gì, thầy rất ngông cuồng, hắn biết rõ điều đó.

Có thể đây là lần đầu thấy lão sư điên tiết đến vậy, vị kia dù gì cũng là võ sư Phá Bách, còn là lão đại của Đội Chấp Pháp.

Chửi như thế mà coi được sao?

Hình như hiểu được ý bên trong, hắn có chút kinh ngạc, theo ý thầy như vậy là người đã tiêu hóa hết Thần Bí Năng được hấp thụ rồi hay sao?

Viên Thạc nói: "Đừng nhìn nữa! Em không nhìn ra cái gì đâu, những thứ lúc trước ta nói với em phải học thật tốt, áp dụng thật tốt, em có kém cũng phải tốt hơn Lưu Long, hiểu chưa?"

Lý Hạo đã sáng tỏ!

<< Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật>>!

Nói như vậy, Thổ Nạp Thuật thực sự rất lợi hại, có thể hoàn toàn hấp thu hết Thần Bí Năng?

Lý Hạo vẫn chưa hấp thụ quá nhiều, lúc này lại cảm thấy mơ hồ, bản thân bí thuật này có lẽ thực sự rất mạnh.

Đương nhiên, đây không phải là mục đích hắn tới đây, mà là vì năng lượng tinh quang trong Ngọc Kiếm.

Hắn hi vọng lão sư của mình sẽ trở thành siêu năng giả, lúc đó mới có tự tin hơn để đi đối mặt với hiểm nguy.