TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 582: (2)

Lầu hai.

Trong một gian bao sương, Hồng Nhất Đường thở hắt ra, nói khẽ: "Tiếp đây Hồng Nguyệt sẽ gặp phiền phức không nhỏ, trừ phi sớm công khai bí pháp."

Bên cạnh, vợ của lão truyền âm nói: "Vậy nếu Ánh Hồng Nguyệt trực tiếp công khai bí pháp, chẳng phải là để Ngũ Cầm môn rơi vào tình huống khó xử?"

Khi đó, Ngũ Cầm môn truyền hay không truyền?

"Vì sao rơi vào tình huống khó xử? Huống chi, Hồng Nguyệt sao có thể cúi đầu... là một trong 3 tổ chức lớn, bởi vì một đám võ sư bức bách, mà tuỳ tiện cúi đầu, Ánh Hồng Nguyệt dù biết cúi đầu, nhưng sẽ mang đến phiền phức cho Viên Thạc... những năm này y tạo ra Hồng Nguyệt uy danh vô địch, trong nháy mắt bị diệt! Người của Hồng Nguyệt sẽ nghĩ, hôm nay có thể công khai bí pháp, ngày mai liệu sẽ đưa tính mạng của bọn hắn nhường cho người khác?"

"Đối với một thế lực lớn, dưới loại tình huống này, dù gắng gượng chống đỡ đến cùng, cũng không thể tuỳ tiện cúi đầu, nếu không tất cả mọi người sẽ dùng biện pháp như vậy, lần lượt bức bách ngươi!"

"Giống như phía chính quyền, mặc kệ 3 tổ chức lớn ngươi làm sao uy hiếp, làm sao bức hiếp, một khi gặp phải phiền phức, thì dù là nguy cơ hủy diệt một tòa thành, cũng sẽ không thỏa hiệp, vì sao quyết tuyệt như vậy? Chính là vì ngăn chặn sự việc tái diễn!"

Làm chủ của Kiếm Môn, Hồng Nhất Đường rất sáng suốt.

Nếu chỉ là võ sư, nếu Ánh Hồng Nguyệt chỉ một thân một mình, vậy chỉ cần áp bách thì thật có hi vọng bắt y giao ra.

Thế nhưng... người ta là chủ nhân của thế lực lớn.

Làm sao lại giao!

Trừ phi, thật gánh không được, không thể thừa nhận, khi đó mới có hi vọng, khiến Hồng Nguyệt tổn thất nặng nề, nếu không y tuyệt đối sẽ không cúi đầu.

Vợ của y đại khái cũng nghe hiểu, khẽ gật đầu, lại truyền âm nói: "Vừa nãy bọn Lý Hạo nói chuyện, ngươi đã nghe chưa?"

"Mơ hồ nghe được một chút..."

Hồng Nhất Đường khẽ nhíu mày, rất nhanh truyền âm nói: "Không cần phải để ý, có thể nhắc nhở một chút, không cần tham dự vào, thấy lợi mờ mắt, bây giờ vẫn là thiên hạ của Hầu Tiêu Trần, cho dù biết những việc này, trừ phi muốn vạch mặt với Hầu Tiêu Trần, nếu không ai dám mạo hiểm?"

Đương nhiên, chắc chắn sẽ có người không sợ.

Vậy những người này, chết đáng đời.

Về phần Lý Hạo xảy ra chuyện... Hồng Nhất Đường nghĩ chưa chắc sẽ xảy ra chuyện, Lý Hạo cũng không phải kẻ đơn giản.

Nhìn thuần hậu thiện lương, nhưng lão cùng Lý Hạo cùng tiến vào cổ thành.

Chết nhiều người như vậy, mấy người Lý Hạo còn sống đi ra... thật sự đơn giản như vậy sao?

Ngày đó, chết bao nhiêu siêu năng?

Nhưng mấy người Lý Hạo cùng Lưu Long, an toàn trở ra, không bị làm sao cả, dựa vào điểm này đã thật không đơn giản.

Song mọi người cùng nhau đi ra, đúng là không cảm thấy Lý Hạo có gì đặc biệt hơn người.

Lần này đi ra, Hồng Nhất Đường càng nghĩ càng không đúng.

Một võ sư bình thường, không có bản lĩnh gì đặc biệt, vẫn sống sót đến cuối cùng tại cổ đầy rẫy nguy hiểm, rắm cũng không có, mặc dù cảm giác không thu hoạch được gì, nhưng... thật sự đơn giản vậy sao?

Vợ lão cũng không nói gì thêm.

Mà Hồng Nhất Đường cân nhắc một phen, truyền âm nói: "Dù sao chúng ta sinh tồn tại Ngân Nguyệt, những người khác có thể lưỡng lự, nhưng chúng ta thì khó! Chuyện cho tới giờ, toàn bộ Ngân Nguyệt, cũng chỉ có hai vị Tam Dương của Kiếm Môn ta không ở trong khống chế... nên đưa ra quyết định, là đầu phục Hầu Tiêu Trần, hay thân cận với 3 chức lớn hơn, hoặc là lựa chọn di chuyển, đi hành tỉnh khác xem có đường ra hay không."

Lần này, lão đến Bạch Nguyệt thành, cũng mang theo tâm tư như vậy.

Lão cũng rất khó lựa chọn!

Thế nhưng không tuyển chọn không được, 3 tổ chức lớn cũng tốt, Tuần Dạ Nhân cũng tốt, hiện tại thế như nước với lửa, Kiếm Môn trước đó sinh tồn trong kẻ hỡ, hiện tại kẽ hở này không tồn tại, vậy lão nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định mới được.

"Nhất Đường, chúng ta nhất định phải tham dự vào sao? Kiếm Môn là chàng từng chút một chế tạo nên, bỏ ra rất nhiều tâm huyết..."

"Hết cách rồi!"

Hồng Nhất Đường nhìn về phía phía dưới mấy người Lý Hạo rời đi, truyền âm nói: "Mạnh như Viên Thạc, đệ tử của hắn cũng muốn gia nhập Tuần Dạ Nhân tìm kiếm che chở. Viên Thạc một mình rời đi, cũng vì không bị trói buộc! Đương kim võ lâm, võ sư không bị quản thúc trói buộc có mấy người? Tối thiểu ta Hồng Nhất Đường làm không được... đến lúc này, nếu không lựa chọn dựa vào 3 tổ chức lớn, thì phải là Tuần Dạ Nhân!"

Nhưng lão lại lo gia nhập Tuần Dạ Nhân, sẽ bị coi như pháo hôi.

Gia nhập 3 tổ chức lớn... xác suất càng lớn!

Lúc này, lão lại nhìn về phía bóng lưng rời đi của Lý Hạo, ánh mắt lóe lên, truyền âm nói: "Ta chờ Viên Thạc trở về!"

"Cái gì?"

Vợ lão lần này nghe không hiểu, mà Hồng Nhất Đường lại cười, truyền âm: "Ta chờ Viên Thạc trở về Ngân Nguyệt, ta trước dùng Viên Thạc đối phó với Tuần Dạ Nhân, nếu Viên Thạc trở về, nếu Viên Thạc đều gia nhập Tuần Dạ Nhân... ta Kiếm Môn chỉ nghe lệnh Viên Thạc!"

"Tên kia mới thật sự co được dãn được, cảm giác cũng cực kỳ nhạy cảm, chết nhiều người như vậy, hắn vẫn sống rất tốt, còn quang minh chính đại còn sống, hiện tại Võ Đạo càng thông thần, võ sư cùng thời đại, đi cùng hắn, chưa chắc sẽ chịu thiệt."

Vợ của lão vẫn không hiểu, truyền âm nói: "Như vậy có thể chứ?"

"Có thể! Yên tâm đi, Hầu Tiêu Trần chắc chắn cũng đang đợi Viên Thạc trở về... cho nên, không có vấn đề!"

Viên Thạc cũng nhất định sẽ trở về, tên kia tính tình kiệt ngạo, nhưng tối thiểu sẽ nhớ kỹ nơi ở của mình ở đâu, đồ đệ ở đâu, lão sớm muộn sẽ trở lại.

...

Đối với quyết định của Kiếm Môn, Lý Hạo đương nhiên không biết.

Hắn cũng không hứng thú biết những thứ này.

Hắn giờ bắt đầu hướng về phía tổng bộ Tuần Dạ Nhân, đường xá không xa, cũng không sợ nguy hiểm.

Cho dù có nguy hiểm, đó cũng chuyện vào buổi tối.

Đối phó xong một nhóm người này, còn một nhóm nữa.

Tuần Dạ Nhân tới từ tổng bộ!

Hách Liên Xuyên đã chào hỏi trước.

Quả nhiên, vừa tới cửa, một vị thanh niên tóc xanh bèn chặn đường, trên mặt mang nụ cười có chút giả tạo, bên người còn có Hách Liên Xuyên làm bạn.

"Lý Hạo!"

Hách Liên Xuyên cũng tươi cười chào đón, ngoắc nói: "Đến một chút!"

Lý Hạo vội chạy tới.