Lên lầu, về nhà.
Mở cửa ra.
Vẻ mặt của Lý Hạo mỉm cười, hình như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng lại có chút ngoài ý muốn... Hồng Nguyệt này, hay là người khác?
Trong nhà lại có một Hồng Ảnh.
Thừa dịp Hách Liên Xuyên không có ở đây, chắc là có tu sĩ Hồng Nguyệt tới. Không thấy siêu năng giả, chỉ có Hồng Ảnh, chắc là cảm thấy khả năng Hồng Ảnh bị lộ không cao, giờ phút này, Hồng Ảnh kia ở ngay trước mặt của Lý Hạo.
Nếu là trước đó, Lý Hạo sẽ sợ tới mức run rẩy.
Nhưng giờ phút này... Thật là quen thuộc.
Hắn còn cảm thụ một chút, bộ dạng chắc cũng chỉ là Nhật Diệu sơ kỳ, nhìn Hồng Ảnh lớn hay nhỏ liền biết. Thứ này, hắn đã ăn rất nhiều rồi, bây giờ mỗi khi nhìn thấy Hồng Ảnh thì luôn cảm thấy được ăn, đều muốn cắn một miếng.
Người của Hồng Nguyệt, lá gan thực sự không nhỏ.
Là lại điều cường giả tới, hay là thương thế của Tử Nguyệt đã khôi phục?
Hồng Nguyệt quan tâm Lý Hạo, nhiều hơn bất cứ ai.
Sợ Lý Hạo chết rồi, sợ hành tung của Lý Hạo thoát ly khỏi sự khống chế của bọn họ, không thể không nói, nhiều lúc Lý Hạo còn suy nghĩ, Bạch Nguyệt Thành này thật sự quan tâm đến sự sống chết của mình như thế, chắc cũng chỉ là Hồng Nguyệt thôi!
Cô đơn, khó tránh khỏi có chút buồn phiền.
Vẫn là Hồng Nguyệt tốt!
Lúc này Lý Hạo cũng không làm gì khác, mà là ăn bánh bao, ngồi trước bàn làm việc, ở bên cạnh, Hồng Ảnh cũng yên lặng nhìn, giống như cha mẹ đốc thúc con cái học tập.
Lý Hạo bắt đầu vẽ.
Bản đồ của di tích.
Nếu đã đồng ý với Vu Khiếu, thì hắn chắc chắn làm được, vẽ cho hắn một bản đồ, về phần Nguyên Thần Binh, đã không còn, không có Nguyên Thần Binh... Lý Hạo suy nghĩ một phen, đánh dấu một điểm trên cổng thành, hai chữ, so với Nguyên Thần Binh còn đáng giá hơn!
Đây chính là tàng bảo đồ chân chính, Lý Hạo không gạt người.
Về phần cái Hồng Ảnh Nguyệt đang nhìn, nhìn thì nhìn thôi.
Nhìn xong rồi, các ngươi đi lên cổng thành xem hai chữ kia, nói không chừng lại có kinh hỉ, gặp phải tên sát nhân kia, nếu là từ quá khứ giết về... Nghĩ chút thôi mà đã thấy kích thích rồi.
Vẽ hình xong, Hồng Ảnh vẫn chưa đi.
Xem ra, hành tung của Hách Liên Xuyên, vẫn luôn bị rất nhiều người nhìn chằm chằm vào, biết hiện tại Hách Liên Xuyên còn chưa trở về, những người này lớn gan hơn một chút.
Lý Hạo cũng mặc kệ Hồng Ảnh.
Hắn bắt đầu tiếp tục luyện quyền.
Một quyền đánh ra, thanh thế không nhỏ, hơn nữa một quyền này còn chuyên môn đánh vào Hồng Ảnh.
Hồng Ảnh không sợ công kích vật lý, nhưng khí huyết của võ sư, đối với Hồng Ảnh cũng có thương tổn, chứ đừng nói đến thần ý.
Lý Hạo luyện quyền một hồi, thấy không thể đuổi Hồng Ảnh đi, lại bắt đầu cầm lấy Địa Phúc kiếm, bắt đầu luyện kiếm!
......
Tòa nhà của cán bộ Tuần Kiểm Ti.
Một trong số mấy tòa nhà đó, một nam tử trung niên có diện mạo bình thường, đang gõ lại tin tức, cau mày nói: “Hắn không làm gì cả, trở lại ăn cơm, sau đó vẽ và sau đó bắt đầu luyện võ... Chủ yếu luyện quyền và kiếm, kiếm ý ngược lại rất mạnh...”
Y rất phục Lý Hạo.
Đi làm, về nhà, ăn, luyện võ...
Đây có phải là một người trẻ tuổi không?
Không có sở thích nào?
Không có gì bất thường!
Truyền tấn đầu bên kia.
Bên ngoài thành Bạch Nguyệt.
Tử Nguyệt nhìn vào thành, bên cạnh còn có một người, mặt mang theo vẻ đùa giỡn, cũng đang nhìn trong thành, lời nói trong truyền tấn, y nghe được, cười khẽ một tiếng: “Truyền nhân của Lý gia này... Thật nhàm chán!”
Tử Nguyệt gật gật đầu.
Cúp máy truyền tin, nhìn thoáng qua nội thành, trầm giọng nói: “Tạm thời không cần quản hắn, hiện giờ Hồng Nguyệt vì chuyện của Huyết Thần Tử, mà bị các phương nhìn chằm chằm, Hầu Tiêu Trần giết Hồng Phát, ngươi cảm thấy, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Nam tử cười ha hả nói: “Giết liền giết, Hầu Tiêu Trần giết một người là đủ rồi, còn dám giết người thứ hai sao? Hồng Phát quá mức sơ suất, cũng quá mức yếu đuối, lại bị người ta một thương giết chết... Mất sạch mặt mũi của Hồng Nguyệt!”
Nói rồi, lại nói tiếp: “Lần này ta tới, thủ lĩnh giao cho ta hai nhiệm vụ! Thứ nhất, mang Lý Hạo về, hoặc thi thể của Lý Hạo! Thứ hai, mang thi thể Viên Thạc về, hoặc là Viên Thạc. Về phần Hầu Tiêu Trần, thủ lĩnh lại không có nhiều yêu cầu.”
Y nhìn về phía Tử Nguyệt: “Cho nên, Hầu Tiêu Trần làm cho ngươi mất hết mặt mũi, kỳ thật không phải là mục tiêu chủ yếu của chúng ta, cái cốt lõi chân chính vẫn là ở Lý Hạo! Chúng ta không giống những người khác, đối với chúng ta, Lý Hạo quan trọng hơn Hầu Tiêu Trần. Tử Nguyệt, đừng nhầm mục tiêu của chúng ta!”
Tử Nguyệt nhíu mày: “Nhưng... Muốn mang người sống đi gần như không có khả năng, vậy thì chỉ có thể giết Lý Hạo, sau khi giết hắn, còn có tác dụng gì nữa?”
“Ta không biết.”
Lam Nguyệt không quan tâm nói: “Ta chỉ nghe lệnh thôi, có lẽ thủ lĩnh có biện pháp khác. Tất nhiên, tốt nhất là có thể bắt sống Lý Hạo, chờ mùa mưa kế đến, mùa mưa tiếp theo đang đến gần, đến khoảng tháng mười hai, đó là lúc mùa mưa tiếp theo đến.”
Hồng Nguyệt giết truyền nhân của Bát Gia, khoảng cách thời gian càng ngày càng ngắn.
Bây giờ, mùa mưa tiếp theo cũng là tháng mười hai, thậm chí chưa tới nửa năm.
Tử Nguyệt vẫn có chút không cam lòng: “Vậy, Chiến Thiên cổ thành thì sao?”
“Có thể vào thì vào, không vào được cũng không sao cả.”
Lam Nguyệt bình tĩnh nói: “Tử Nguyệt, một ít bảo vật trong mắt ngươi, là chí bảo, nhưng trong mắt thủ lĩnh, có lẽ không đáng nhắc tới! Cái gì Nguyên Thần Binh, thần năng thạch, kỳ thật chưa chắc đã quan trọng như vậy. Hồng Nguyệt để lại rất nhiều lực lượng trong Ngân Thành, trên thực tế không phải vì những điều này, ngay từ đầu, mục tiêu của chúng ta là Bát Gia ở Ngân Thành, hơn một thập kỷ qua, vẫn chưa bao giờ thay đổi.”
Tử Nguyệt nhíu mày: “Vậy tại sao không sớm nhốt Lý Hạo lại, khi đó hắn chỉ là người bình thường, còn chưa bái sư Viên Thạc. Sao nhất định phải phiền phức như vậy, nuôi thả hắn, lúc này mới có biến cố hôm nay, nếu không, Lý Hạo đã sớm bị bắt.”