TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 599: Phong vân khởi (5)

Lam Nguyệt lắc đầu: “Ngươi không hiểu, không đơn giản như vậy! Sau khi Lý Hạo 18 tuổi, chúng ta mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, mà không phải là ngay từ đầu đã phát hiện ra. Cũng là sau khi hắn 18 tuổi, mới xác định hắn đích thị là truyền nhân hạch tâm của Lý gia trong Bát Gia. Trước lúc đó, cho dù xác định hắn là người của Lý gia, kỳ thật cũng không có ý nghĩa quá lớn!”

“18 tuổi, hắn đã bái sư.”

Nói đến đây, y lại nói tiếp: “Trước đó, kỳ thật thủ lĩnh đã ra tay với Lý gia, cha mẹ hắn tử vong, chính là làm trước lúc đó, chỉ là không nghĩ tới... Phụ thân của hắn lại không phải là hạch tâm truyền thừa của Lý gia. Đây mới là chỗ khiến người ta bất đắc dĩ!”

Dứt lời, lại nhẹ giọng nói tiếp: “Huống chi, khi đó thời cơ cũng không thích hợp, không thể mang Lý Hạo đi. Nếu mang đi, ngược lại không phải là chuyện tốt, sẽ làm cho huyết mạch của hắn nhanh chóng giảm xuống, phụ thân của hắn mất đi truyền thừa huyết mạch, có lẽ chính là bởi vì lúc chúng ta xuống tay, là ở ngoài thành.”

Tử Nguyệt nghe một hồi, không nói gì, những chuyện này nàng không hề tham dự.

Chuyện Hồng Nguyệt đối phó với Bát Đại Gia, kỳ thật nàng mới biết không lâu. Trước kia, nàng hoàn toàn là người ngoài cuộc, dù sao thời gian nàng kế thừa thân phận Tử Nguyệt cũng không tính là quá dài.

Bây giờ, thủ lĩnh dường như đã từ bỏ việc bắt sống Lý Hạo, thậm chí còn hạ lệnh, có thể mang thi thể về, liệu có biến cố nào trong đó hay không, nàng cũng không biết.

“Lam Nguyệt, đến cùng thì Bát Đại Gia đại diện cho cái gì?”

“Đừng hỏi!”

Lam Nguyệt thản nhiên nói: “Ngay cả ta cũng không quá rõ ràng, nhưng ta sẽ không đi hỏi, hỏi nhiều không phải là chuyện tốt, biết nhiều cũng không phải chuyện tốt! Việc chúng ta phải làm rất đơn giản, là mang Lý Hạo về!”

“Vậy khi nào thì ra tay?”

Tử Nguyệt trầm giọng nói: “Hầu Tiêu Trần quá mạnh, cho dù là ngươi, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.”

“Lúc hỗn loạn!”

Tử Nguyệt lâm vào trầm tư, khi nào mới được coi là hỗn loạn?

“Nhanh thôi!”

Lam Nguyệt cười nói: “Người từ Tổng bộ của Tuần Dạ Nhân tới rồi, mấy tiểu tử không biết trời cao đất rộng, chỉ nghĩ đến lập công, chỉ nghĩ bình định phản loạn, chỉ muốn bắt được Hầu Tiêu Trần... Mấy người này mới là trợ lực của chúng ta.”

“Hồ Thanh Phong?”

Tử Nguyệt hơi nhíu mày: “Tuy rằng hắn cũng là Húc Quang, nhưng ngay cả Hồng Phát cũng không bằng, hắn lấy đâu ra chỗ dựa để trêu chọc Hầu Tiêu Trần?”

Điên rồi sao?

“Hắn không điên, hắn không những không điên, mà còn rất tỉnh táo!”

Lam Nguyệt cười nói: “Hắn tất nhiên không hạ được Hầu Tiêu Trần, nhưng mà... Không phải là có người sẵn sàng giúp hắn sao? Ví dụ như... Ta! Ví dụ, Bình Đẳng Vương! Ví dụ, Bán Sơn!”

Lam Nguyệt tươi cười sáng lạn: “Hầu Tiêu Trần là một cái đinh, cho nên, ta đã đồng ý! Đương nhiên, điều này không quan trọng. Tất cả những gì ta cần là hắn ra tay, chỉ cần hắn ra tay quấy nhiễu Hầu Tiêu Trần, ta sẽ đi bắt Lý Hạo... Không, có lẽ ngươi đi sẽ thích hợp hơn, ta không ngại giao thủ với Hầu Tiêu Trần để xem thử hắn mạnh đến mức nào.”

“4 vị Húc Quang nếu còn chưa đủ, thì vẫn có thể thêm!”

Lam Nguyệt cười nói: “Rất nhiều người ở Trung Bộ đều muốn nhìn xem, ranh giới cuối cùng của Hầu Tiêu Trần nằm ở đâu, cho dù lúc này đây không bắt được hắn, vậy thì 5 vị, 6 vị... Mãi cho đến khi tất cả mọi người ra tay, nếu vẫn không bắt được... Vậy thì chờ tồn tại mạnh mẽ hơn đến!”

Tử Nguyệt hít sâu một hơi, những người này, lại có lòng liên thủ.

Đây cũng là điều nàng chưa từng nghĩ đến trước đây, bởi vì nàng cảm thấy, liên thủ chưa chắc đã là chuyện tốt.

“Lam Nguyệt, nói thật cho ta biết, có phải chỉ có một mình ngươi thôi không?”

Tử Nguyệt hỏi một câu.

Lam Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng, hơi ngưng mi: “Tử Nguyệt, ta nói biết nhiều không phải là chuyện tốt!”

Tử Nguyệt có chút bất mãn, nhưng không hỏi nữa.

Trong lòng lại nghĩ, trong Trưởng lão hội hoặc là Thất Nguyệt, có người khác đến hay không?

Biết rõ Hầu Tiêu Trần cường đại như vậy, không có khả năng một chút chuẩn bị cũng không làm.

Tới một Lam Nguyệt, tuy rằng cũng cường đại, nhưng muốn nói có thể địch lại Hầu Tiêu Trần... Tử Nguyệt không coi trọng, nàng đến giờ cũng không quên được, đối phương một thương nhẹ nhàng đâm chết Hồng Phát bá đạo cường hãn.

......

Hồng Ảnh ở trong phòng, sắp bị Lý Hạo chơi hỏng rồi.

Thẳng đến khi Hách Liên Xuyên trở về, Hồng Ảnh mới biến mất, Lý Hạo cũng chưa ra ngoài gặp Hách Liên Xuyên, xem nhiều quá cũng chán ngấy.

Hồng Ảnh vừa đi, Lý Hạo bắt đầu áp súc mãnh hổ trong trái tim của mình.

Hổ Đầu Kiếm!

Hắn muốn thử xem, trước tối mai, có thể được hay không, đem con hổ này nén thành Hỏa Hổ kiếm!

Đêm nay, Lý Hạo không ngủ.

Hắn luôn thử áp súc, mà con hổ kia rất quật cường, cho dù bị đè cho sắp biến hình, cũng không muốn hóa thành kiếm, điều này làm cho Lý Hạo rất đau đầu, thế không thể quá lộn xộn.

Vừa là kiếm, vừa là hổ, vừa là núi, rất bất lợi cho việc phát huy, mặc dù toàn năng hơn, nhưng toàn năng cũng thường đại diện cho sự tầm thường.

Viên Thạc rất toàn năng, mặc dù lão sư không tầm thường, nhưng nếu nhìn vào lực công kích, lão sư không có ưu thế gì lớn cả.

Đêm nay, Lý Hạo đã thử rất lâu.

Hổ, bị hắn nén lại rất nhiều, nhưng hình kiếm lại không thể hiện ra được.

Mà chỉ nén thành một con mãnh hổ nhỏ hơn.

......

Trong chớp mắt, nay là ngày 6 tháng 9.

Buổi sáng, Lý Hạo vẫn cùng với Hách Liên Xuyên đi làm đúng giờ như trước, dọc đường đi cũng thiếu rất nhiều yêu ma quỷ quái.

Đây là ngày thứ ba hắn đến Bạch Nguyệt Thành.

Trên xe.

Hách Liên Xuyên nhìn thoáng qua Lý Hạo đang còn nhắm mắt, càng cảm thấy, tiểu tử trước mắt này không giống hai ngày trước.

“Lý Hạo...”

“Vâng.”

“Tối nay... Ngươi nên cẩn thận một chút!”

“Biết rồi.”

Lý Hạo gật đầu.

Suy nghĩ một chút rồi nói: “Bộ trưởng, ngươi cần khoảng bao lâu?”

“Chậm nhất là 30 giây, nhanh thì cũng 10 giây!”

Dứt lời, trầm giọng nói tiếp: “Ngươi phải đảm bảo, ngươi phải có ít nhất 30 giây là có thể tự bảo vệ được mình, bằng không... Ta liền buông bỏ ý nghĩ này, kỳ thật giết hay không giết người cũng không sao cả, chỉ là xả giận mà thôi, không quá cần thiết phải làm.”

Không nhanh lắm.

Cường giả ra tay, 10 giây có lẽ cũng đủ để kết thúc một trận chiến.

Hách Liên Xuyên là một Tam Dương sơ kỳ... Bây giờ dường như đã đến trung kỳ, tốc độ như vậy vốn không hề nhanh, cộng với Hỏa Phượng thương, có lẽ cũng tương đương, chút thời gian này có lẽ vẫn hơi dài.

“Vậy thì không được.”

Lý Hạo nở nụ cười: “Đã sắp xếp xong rồi, nếu không làm, ta sợ ta phiền phức quấn thân.”

“Ngươi... Vậy thì chính ngươi nên nghĩ cho kỹ, bằng không, ngươi thật sự xảy ra chuyện gì thì lão sư của ngươi sẽ không buông tha cho ta!”

Hách Liên Xuyên bỗng nhiên có chút hối hận, mặc dù biết tiểu tử này gan lớn, cũng có chút đầu óc, nhưng giờ phút này, y bỗng nhiên nghĩ đến, lão sư của hắn chính là Viên Thạc.

Lý Hạo thật sự xảy ra chuyện gì, dù Hầu Tiêu Trần không truy cứu, nhưng Viên Thạc nhất định sẽ truy cứu.

Có chút hối hận, sớm biết thì đã không làm.

Lý Hạo lại rất bình tĩnh.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng thở ra, hy vọng... Hôm nay có thể xuất ra một kiếm, một kiếm cũng tốt, Hổ Đầu Kiếm rất khát vọng xuất kích, có lẽ, xuất ra một kiếm, thở ra một hơi, nó sẽ sẵn sàng hóa thành kiếm!