Nhiều người tham gia náo nhiệt như vậy?
Một con hẻm nho nhỏ, dưới mặt đất là 1 Nhật Diệu Thổ hệ, trên mặt đất có 2 Phá Bách viên mãn võ sư, phía trên lại còn võ sư Đấu Thiên, võ sư Đấu Thiên đều là những nhân vật nổi danh, không biết phía trên là ai?
Đương nhiên, y không sợ.
Trừ phi loại võ sư như Viên Thạc, hoặc lão võ sư dương danh vài thập niên trước, bằng không dù là Đấu Thiên võ sư, cũng chỉ là tồn tại Nhật Diệu một tầng, y chỉ có chút khó hiểu, bọn người này thương lượng với nhau mới tới sao?
Ngày nào không chọn, nhất định phải chọn hôm nay?
"Lũ khốn kiếp... rắc rối nhất chính là võ sư Đấu Thiên, đợi chút nữa trước tiên phải xử lý hắn, miễn cho chậm trễ thời gian của ta, hỏng chuyện tốt của ta!"
Vu Khiếu chửi thầm, sớm biết không chọn nơi này.
Đương nhiên, không chọn nơi này, Lý Hạo bị người ta giết chết, y muốn khóc cũng không kịp, mình trước hết phải giúp Lý Hạo giải quyết uy hiếp từ võ sư Đấu Thiên, bằng không, y lo lắng sẽ hỏng kế hoạch.
...
Đầu hẻm nhỏ.
Trước khi Lý Hạo tiến vào hẻm nhỏ, chưa cảm nhận được võ sư tồn tại, nhưng ngay lúc bước chân vào hẻm nhỏ, hắn biết bị một vị võ sư Đấu Thiên để mắt tới, về phần hai vị võ sư khác... hắn đều chẳng muốn để ý.
Lũ cùi bắp!
Võ sư Đấu Thiên?
Thật sự có võ sư có mưu đồ của mình, kẻ này lá gan cũng không nhỏ.
Mà 2 vị võ sư viên mãn, giả bộ như người qua đường, từ một bên khác tiến vào hẻm nhỏ, dường như muốn vừa tiến vào thì đụng độ Lý Hạo, sau đó lập tức tấn công, hẻm nhỏ tuy ít người, gặp phải hai người, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Nhưng Lý Hạo bây giờ là nhãn lực gì, chỉ cần liếc thôi là biết hai người này là võ sư cảm ngộ thế, nhưng rất yếu ớt, hẳn chỉ là Phá Bách viên mãn.
Về phần Vu Khiếu, khúc gỗ mục phía trước đều sắp thành chùm sáng, Lý Hạo không mù, vẫn có thể nhìn rõ.
Còn có dưới lòng đất, cũng có một cái Nhật Diệu hậu kỳ Thổ hệ, không tính quá yếu.
Trừ những người này, Lý Hạo còn phát hiện một vị, thậm chí ngay cả Vu Khiếu cũng không phát hiện, trên bầu trời hẻm nhỏ, một chùm sáng lơ lửng, cách xa mặt đất hơn trăm mét, có thể là một vị Phong hệ nhìn chằm chằm trên không trung.
Vu Khiếu không dám tùy ý phóng thích thần bí năng để cảm nhận, có lẽ vì không cảm nhận được sự tồn tại của gã đó.
Lý Hạo hơi ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy độ sáng của chùm sáng, có lẽ là tồn tại ở cấp độ Nhật Diệu hậu kỳ đến đỉnh phong.
Tam Dương, dù sao không phải nơi nào đều có.
Nhật Diệu, thật ra đã rất tốt.
Tất cả đều coi ta là bảo bối?
Lý Hạo không nổi giận, ngược lại còn khá vui vẻ, nhiều người như vậy quan tâm ta, đáng để vui vẻ, hộ tống mình đi suốt chặng đường, ai được đãi ngộ này?
Hắn tiếp tục tiến lên.
Hẻm nhỏ không dài lắm, đi một đoạn có thể thấy rõ khuôn mặt của hai người phía trước, hai người kia đang trò chuyện, giống như bạn bè, chỉ tình cờ đi ngang qua.
Vu Khiếu cũng tốt, Đấu Thiên cũng tốt, đều không có động tĩnh.
Xem ra, hình như cũng đang đợi hai người này động thủ trước.
Mà Lý Hạo, lại đã đợi không kịp.
Hắn hơi tăng tốc độ, giống như vội vã trở về ăn cơm.
Khoảng cách so với hai người kia ngày càng gần.
30 m, 20 m...
Chờ đến lúc ba người cách nhau chỉ 10 m, vô luận là vị Đấu Thiên trên cao, hay là Vu Khiếu phía dưới, đều rục rịch.
Vào giờ phút này, bội kiếm bên hông của Lý Hạo hơi chấn động.
Trong nháy mắt!
Chính là trong nháy mắt, vô tung vô ảnh, vô thanh vô tức!
Vô Ảnh Kiếm!
Giờ khắc này, Lý Hạo không chờ, chờ cái gì ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Không cần!
Địa Phúc Kiếm biến mất, xuất hiện trong nháy mắt, một kiếm xẹt qua!
Bạch Nguyệt thành hơn 6 giờ, ráng chiều vẫn còn.
Tuy nhiên hẻm nhỏ vẫn hơi tối, những ngôi nhà cao tầng hai bên che khuất ánh sáng rực rỡ.
Hai vị Phá Bách viên mãn, vẫn còn tiếp tục tiến lên.
Bọn hắn còn nghĩ về việc họ sẽ hạ gục Lý Hạo trong nháy mắt... Bỗng nhiên cảm giác cổ họng ngứa ngáy, muốn ho khan.
Tiếp tục tiến lên, đến lúc tới gần Lý Hạo không đến 5 mét, bọn hắn sẽ ra tay.
Bỗng nhiên, hai người bỗng phát hiện khác thường, khó hiểu vì sao trên cổ họng của đối phương có tơ máu?
Cổ quái, tơ máu này ở đâu ra?
Hai người quay đầu nhìn nhau, nhưng vừa lắc đầu... cảm thấy có chút đầu nặng chân nhẹ, đầu... hình như rơi xuống.
Hai người đều lộ vẻ kinh ngạc!
Không có cảm giác đau đớn, khoảnh khắc này quá nhanh.
Nhanh đến mức ngay khi tơ máu phóng đại, thậm chí máu còn không kịp phun ra.
Mà Lý Hạo, sau khi chém đứt cổ đối phương, không tiếp tục nhìn hai người nữa.
Không cần thiết nhìn nhiều!
Trong nháy mắt kế tiếp, Lý Hạo bật nhảy lên cao, một kiếm giết ra, kiếm mang như núi, một kiếm chém thương khung!
Trăm mét không trung, một vị Phong hệ siêu năng, giờ phút này còn không có hoàn hồn, bỗng nhiên cảm giác tê cả da đầu, siêu năng bộc phát, vừa muốn trốn chạy, một kiếm từ dưới lên trên, trực tiếp xuyên qua toàn thân!
Chém thương khung một kiếm!
Một kiếm kia, thậm chí ngay cả vừa muốn chặn đường Đấu Thiên, đều không thể ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hạo trong nháy mắt nhảy qua đỉnh đầu của hắn, trong nháy mắt biến mất.
Hẻm nhỏ trên ven tường, vị võ sư Đấu Thiên kia còn đang che mặt.
Trong mắt lại có chút thất thần.
Y ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn thấy Lý Hạo vung kiếm trảm thương khung.
Dưới một kiếm kia, kiếm khí nối liền trời đất!
Nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, trong ráng chiều, cũng không phải là quá khiến người khác chú ý.