Cùng chế phục không giống, bộ chế phục mới này, xem xét chất vải liền thấy không bình thường.
Lý Hạo từng thấy qua!
Hầu Tiêu Trần, chính là mặc loại này.
Lý Hạo cười, cũng không sợ xấu hổ, nhanh chóng bỏ quần áo tàn tạ đi, đổi lại quần áo mới, lại đổi một đôi ủng da mới, nội kình có chút chấn động, trên người một chút huyết dịch nhao nhao rơi xuống.
Quần áo của Hầu Tiêu Trần, hắn cũng coi như là mặc vừa người, hơi nhỏ một chút xíu, vị kia so với hắn thấp hơn 2-3 centimet, cũng không khác biệt quá lớn.
Vứt quần áo tổn hại xuống, Lý Hạo cười nói: "Tổng quản, ngài sẽ phóng hỏa sao? Nếu như không biết, để Hách bộ giúp một chút."
"Ta sẽ xử lý!"
Ngọc tổng quản nhìn hắn một cái, không nhiều lời thêm gì.
Lý Hạo gật gật đầu, cất bước rời đi.
Đến nỗi thần bí năng của hai vị Tam Dương, hắn cũng không có cầm, cũng không có mở miệng.
Lúc này, Ngọc tổng quản bọn họ còn cần thi thể để đối ứng mọi nơi, làm máu thịt be bét, không tốt để gặp người lắm, lộ ra Tuần Dạ Nhân quá không phóng khoáng, giết người lập tức liền tước đoạt thần bí năng.
Lý Hạo sao có thể làm ra loại chuyện như này?
Đến nỗi nhẫn trữ vật. . . Vậy cũng không quan trọng, giết người, đương nhiên là muốn lấy đi một chút bảo vật, nếu không thì, chẳng phải là giết người phí công rồi hả?
Mãi cho đến Lý Hạo biến mất ở trên hẻm nhỏ cuối cùng, Ngọc tổng quản lúc này mới có chút ngưng lông mày.
Mà trên không trung, Hách Liên Xuyên cũng rơi xuống, nhìn về phía hẻm nhỏ cuối cùng, lại nhìn một chút Ngọc tổng quản, ánh mắt lấp lóe, vị này. . . Mặc dù mình đã từng nghĩ tới nàng không yếu, thật sự cũng có chút nhìn lầm.
"Hầu bộ không đến?"
"Ừm!"
Ngọc tổng quản không nhiều lời, nhìn thoáng qua bốn phương, mở miệng nói: "Toàn bộ đốt cháy hết đi, ngoại trừ khối mặt nạ Hồng Nguyệt tổn hại kia, còn lại toàn bộ thiêu hết đi, không nên lưu lại bất kỳ vật gì cả!"
Toàn bộ đốt cháy, một thứ cũng không giữ lại.
Với Lý Hạo và Hách Liên Xuyên, cái gì cũng vu oan cho Hồng Nguyệt, vậy cái này cũng không đáng kể.
Ngọc tổng quản xử lý những người này, cũng rất có kinh nghiệm.
Coi như vu oan, chờ đến khi Hồ Thanh Phong nhìn thấy thi thể hai người họ, cũng sẽ phẫn nộ, thậm chí phát điên, khẳng định sẽ đi tìm phiền phức. . . Không cần thiết phiền toái như vậy, toàn bộ tiêu huỷ đi, ngoại trừ mặt nạ hé mở, cái gì cũng không cần để lại.
Đến nỗi ai chết, chết bao nhiêu người, chết như thế nào. . . Chính các ngươi tự suy nghĩ!
Hách Liên Xuyên ánh mắt khẽ nhúc nhích, cũng không nhiều lời.
Một cỗ hỏa diễm, trong nháy mắt lan tràn toàn bộ hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ, trong nháy mắt, hỏa diễm kéo dài, mãi cho đến dưới mặt đất, khiến thi thể vị hệ Thổ kia đều đốt cháy không còn một mảnh giáp, một cỗ thần bí năng tràn lan, phong, thổ, mộc, kim hỗn tạp cùng một chỗ, lộ ra rất lộn xộn.
Ngọc tổng quản cảm nhận một chút, vung tay lên, một cỗ lực lượng sấm sét tràn lan mà ra, trong nháy mắt, bốn phía vách tường nhao nhao đổ sụp, lưu lại một chút vết kiếm cũng toàn bộ biến mất.
Hệ Lôi!
Hách Liên Xuyên trong lòng hơi động một chút, hệ Lôi lại là một loại siêu năng cực kỳ thiện chiến, vị Ngọc tổng quản này, thực lực cũng sẽ không quá yếu.
Hủy diệt hết mọi thứ trước mặt, Ngọc tổng quản quay đầu nhìn y một cái, lạnh lùng nói: "Giết cái tên Hoàng Kiệt kia, ngươi đã xuất lực mấy phần?"
Hách Liên Xuyên yên lặng một hồi, mở miệng: "Ba phần lực. . ."
Ngọc tổng quản trong lòng hiểu rõ.
Lần nữa nhìn về phía phương hướng mà Lý Hạo đã rời đi, nhẹ nhàng hít vào một hơi, "Người này. . . Ở lại trong Bạch Nguyệt thành, không biết là tốt hay xấu, ngươi hãy ít cùng người này liên hệ, cũng ít cùng hắn cấu kết cùng một chỗ, làm một số việc gan to bằng trời. . . Ngươi không hiểu, võ sư chân chính, gan lớn hơn nhiều so với người tưởng tượng! Ngày xưa, Viên Thạc hoành hành Ngân Nguyệt, không có gì lão không dám làm, không có ai lão không dám giết, người này có sát tính, theo như ta nhìn thấy, có lẽ so với Viên Thạc còn nặng hơn!"
"Một thân một mình, không ràng buộc, ngoại trừ việc lo lắng cho Viên Thạc mấy phần, hắn không cái gì cản được tay, Hách Liên Xuyên, không muốn bị hắn liên lụy đến chết, thì cố gắng rời xa hắn đi một chút!"
Hách Liên Xuyên có chút ngượng ngùng, lời này, cũng là lần đầu tiên có người nói với y.
Nếu như trước đó, có người nói cho y biết, cách xa Lý Hạo một chút, cẩn thận bị Lý Hạo liên lụy đến chết, đó là cái đại sát phôi, y sẽ cảm thấy là chuyện tiếu lâm, Lý Hạo, có thể làm được sao?
Nhưng giờ phút này, y lại cảm thấy có lẽ Ngọc tổng quản mới là người nói đúng.
Bản thân mình và Lý Hạo nói được vài câu mà thôi, chỉ muốn câu cá việc giết chết một tên Vu Khiếu uy hiếp bốn phương, kết quả. . . Liền khiến cho Hoàng Kiệt cũng bị xử lý, nếu không phải là thực lực của Lý Hạo còn chưa đủ, y hoài nghi, hôm nay Lý Hạo sẽ tàn sát tứ phương, giết tới cả Hách Liên Xuyên y cũng phải sợ hãi mới thôi!
"Ngọc tổng quản, vậy bây giờ. . ."
"Bây giờ?"
Ngọc tổng quản nhìn y một cái, thản nhiên nói; "Ngươi gây ra phiền phức, chính mình tự đi giải quyết, người đều là do ngươi giết, ngươi muốn như thế nào thì tự bịa như thế ấy, tin hay là không tin, tùy vào việc người khác nghĩ như thế nào, dựa vào điều này, không biết thân phận của những người này, Hỏa Phượng Thương vừa ra, đã giết sạch. . . Chỉ đơn giản như vậy!"