Trong lòng của Hồng Nhất Đường trong nháy mắt dâng lên vô số suy nghĩ, thậm chí còn nghĩ ra được một vài thứ.
Một vị kiếm khách đỉnh cấp gặp tập kích, kiếm Thế bộc phát, trong nháy mắt vỡ nát Địa Phúc kiếm, Địa Phúc kiếm hóa thành mảnh vỡ, bắn về phía bốn phương tám hướng, kiếm Thế cực mạnh, vượt qua cả cấp độ Đấu Thiên!
Người này. . . Cũng là kiếm khách!
Y mơ hồ trong đó còn cảm nhận được loại sát ý kia, loại phẫn nộ kia, loại chi ý điên cuồng kia. . .
Kiếm ý này, mơ hồ trong đó cũng có chút quen thuộc.
Nhưng y cũng không dám tin được, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Ngay lúc này, y nghĩ tới lúc ở trong cổ thành cảm nhận được một màn, ngày đó, Địa Phúc kiếm đưa cho Lý Hạo, y kỳ thật cũng mơ hồ cảm nhận được một số sự khác biệt, nhưng mà khi đó y không có nghĩ sâu xa.
Hôm nay. . . y không thể không nghĩ sâu được.
Hiện trường chiến đấu, bị ngọn lửa bao trùm, toàn bộ bị phá hư, chỉ cố ý lưu lại một ít mặt nạ Hồng Nguyệt, những cái khác, cái gì cũng đều bị phá hủy, Hách Liên Xuyên dùng Hỏa Phượng Thương giết người, làm gì như thế?
Vì che lấp cái gì?
Che lấp cái gì cơ chứ?
Ánh mắt Hồng Nhất Đường biến ảo, đương nhiên là vì che lấp, những người này không phải do y giết, mà là do một vị kiếm khách giết, kiếm khách cực kỳ cường hãn giết chết.
Đương kim võ lâm, có thể làm được đến bước này, có mấy người chứ?
Viên Thạc?
Viên Thạc cũng không phải là kiếm khách, có lẽ Viên Thạc có thể làm được, nhưng tuyệt đối không phải Viên Thạc, nếu như kiếm ý của lão mạnh như thế, đã sớm là kiếm khách đỉnh cấp, mà không phải Ngũ Cầm Thú Vương.
"Lý Hạo!"
Cái tên này, gian nan hiện ra trong đầu, Hồng Nhất Đường suýt chút nữa có chút không vững vàng tâm tính.
Lý Hạo, là một vị kiếm khách cực kỳ cường hãn.
Lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm: "Địa Phúc kiếm, nhìn cái gì đấy?"
Hạ Dũng đại đại liệt liệt đi tới, cười ha hả nói: "Sợ mất mật rồi hả?"
Hồng Nhất Đường quay đầu nhìn lại, Hạ Dũng lại là nhìn chằm chằm vào tay của y, cười ha hả nói: "Nhặt được tiền rồi hay gì?"
Hồng Nhất Đường chắp hai tay ra sau lưng, mảnh vỡ Địa Phúc kiếm trong tay, dần dần hòa tan ở lòng bàn tay.
Y nhìn về phía Hạ Dũng, lộ ra nụ cười: "Không có như Hạ huynh vận khí rất tốt, nhặt tiền cũng không đến nỗi, chỉ là cảm khái. . . Tam Dương a, trước đó Ngân Nguyệt cộng lại đều không có được mấy vị, bây giờ thì ngược lại tốt rồi, gần đây chết một nhóm lại một nhóm, cứ như thế mà chết liên tục, ta cũng sợ, ta chỉ là một vị Tam Dương nho nhỏ. . . Trước đó còn có thể trà trộn một cái, bây giờ lại cảm thấy, vận mệnh bao thăng trầm, ăn bữa hôm lo bữa mai a!"
Hạ Dũng cười ha hả: "Ngươi thuộc con chuột, ngươi sợ cái này?"
Giễu cợt một câu, lại cười ha ha nói: "Lại nói, chết cũng không phải ngươi, ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi làm?"
"Hạ huynh nói đùa!"
Hạ Dũng cười ha hả, cũng không thèm để ý, lại rất nhanh truyền âm nói: "Hồng lão đệ, có cảm thấy không. . . Không thích hợp?"
"Lời này giải thích như thế nào?"
Hồng Nhất Đường cũng truyền âm hỏi một câu.
"Ta luôn cảm thấy. . . Ngân Nguyệt của chúng ta, khả năng lại nhiều thêm một vị võ sư cường hãn, nếu không, chính là Viên lão ma đầu không đi!"
"Không thể nào?"
Hồng Nhất Đường có chút ngoài ý muốn, truyền âm nói: "Vì sao nói như vậy?"
"Được rồi, ngươi một tên võ sư giả, cùng ngươi nói quá nhiều cũng không ít lợi gì!"
". . ."
Hồng Nhất Đường cười khổ, lại không nói thêm cái gì, mà Hạ Dũng cũng cất bước rời đi, hướng đến nơi khác mà nhìn lại.
Hồng Nhất Đường chờ y đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hạ Dũng, có lẽ cũng cảm nhận được chút gì đó.
Nhưng y tuyệt đối không tưởng tượng nổi, trong miệng y nói vị võ sư cường hãn kia, chín thành chính là Lý Hạo.
Lúc này, Hồng Nhất Đường lại nhìn thấy một đám người đi đến, nhìn thấy người của tổng thự Hành Chính, cũng nhìn thấy quân đội ngoại trừ Hồ Định Phương và một số người, Bạch Nguyệt thành tứ đại cơ cấu đều có người tới.
Hồng Nhất Đường thấy thế, cũng không tiện ở lâu.
Rất nhanh, y liền lựa chọn rời đi.
Việc này, không phải là việc mình có thể dính vào.
Lúc này Hồng Nhất Đường, đối với mấy cái này cũng không có hứng thú, y không quan tâm người chết kia là ai, không phải mình là được.
Về việc có phải người của Hồng Nguyệt hay không. . . Mặc kệ nó!
Hồng Nguyệt có rất nhiều cường giả, nhưng mà trước đó cũng bị giết một nhóm lớn, Tam Dương đều đã chết mấy vị, giai đoạn này, thật sự vẫn còn có hai vị Tam Dương có thể xuất hiện sao?
Trong đó, hình như còn có một vị Tam Dương đỉnh phong.
Tử Nguyệt bị giết rồi hả?
Đây là chuyện cười gì chứ, Tử Nguyệt sẽ không đến mức nguy hiểm như thế.
Hai vị Tam Dương mất tích, bây giờ không dễ phán đoán cuối cùng là ai, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có tin tức truyền đến.
Ngay lúc này Hồng Nhất Đường quan tâm hơn hết chính là, nếu như Lý Hạo động thủ giết người. . . Vậy mình, phải chăng cũng cần làm chút gì đó?
Y vốn cũng nghĩ đến, Viên Thạc sớm muộn cũng sẽ trở về.
Với quan hệ của Viên Thạc và Hầu Tiêu Trần, y có lẽ có thể hướng tới Viên Thạc mà dựa vào, dần dần dựa sát vào Tuần Dạ Nhân, nhưng mà giờ phút này. . . Y lại là đang nghĩ, Viên Thạc cái lão này không biết tung tích, còn không biết khi nào trở lại.