TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 614: Tứ phương vân động (7)

Lúc này, có người nghĩ tới điều gì đó, Tuần Kiểm Ti bên kia có người nhỏ giọng thấp giọng nói với vị hán tử khôi ngô kia một câu gì đó, hán tử khôi ngô gật gật đầu, rất nhanh, có người đã nhanh chóng rời đi.

Thiết bị giám sát!

Ở nơi đây, đầu hẻm nhỏ, kỳ thật cũng có một cái thiết bị giám sát, chỉ là giờ phút này đều đã bị phá hủy, nhưng mà, nếu như có thể xem xét một chút, có lẽ có thể phát hiện ra một số điều gì đó, hoặc là có thể xác nhận thân phận của kẻ đột kích một chút.

Đến bây giờ, tất cả mọi người đều không biết, nơi đây đã chết bao nhiêu người, chỉ biết là có hai vị Tam Dương tồn tại.

Về phần của Hách Liên Xuyên, cũng trả lời dưới sự phẫn nộ của y nên trực tiếp lấy Hỏa Phượng Thương ra, Hỏa Phượng Thương tự nhiên bộc phát lực sát thương cường đại, đến lúc những người khác chạy tới, những kẻ đột kích đã toàn bộ bị giết chết!

Ngoại trừ việc cố ý bảo vệ Lý Hạo, những người khác trong nháy mắt đều hóa thành tro bụi, y cũng không thấy rõ ràng rốt cuộc có bao nhiêu người, và có thân phận gì.

Thấy hiện trường cũng không còn lưu lại thứ gì, đám người cũng đường ai nấy đi.

Hồ Thanh Phong cũng không ở lại lâu, chỉ là vẫn như cũ khó nén phẫn nộ cùng nghi ngờ.

Hồng Nguyệt điên rồi sao?

Hay là nói, có người giả mạo Hồng Nguyệt?

Tam Dương chết, tuyệt đối không phải chuyện giả mạo, vậy thần bí năng hỗn tạp kia, rất là nồng đậm, theo y phán đoán, trong đó có hai vị Tam Dương, một vị hệ Mộc, một vị hệ Kim, hệ Kim đại khái cũng không yếu!

Khả năng là có thể tương đương với Hoàng Kiệt.

Mà hệ Mộc, có lẽ là tương đương với Vu Khiếu.

Hồng Nguyệt bên kia, rõ ràng cũng đạt thành một số ăn ý. . . Vì sao còn muốn làm như thế?

Mặc dù huyết mạch của Bát đại gia rất quan trọng, nhưng hạ được Hầu Tiêu Trần, còn không phải tùy các ngươi xử lý hay sao?

Y không thể hiểu!

Rất nhanh, y đã trở lại khách sạn.

Trong khách sạn, hai vị cường giả khác, cũng không tự ý rời đi, mà vẫn luôn chờ đợi.

Hồ Thanh Phong tâm tình không phải quá tốt, nhìn lướt qua, cau mày nói: "Hoàng Kiệt và Vu Khiếu đâu?"

Hai tên khốn kiếp kia, chuyện lớn như vậy, còn dám chạy loạn?

Vừa nghĩ tới. . . Nao nao.

Đúng vậy a, đều đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hai người kia là do y đã an bài đóng quân ở khách sạn, sao lại chạy loạn?

Hệ Kim. . . Hệ Mộc. . .

Trong lòng của y bỗng nhiên có một chút dự cảm không tốt, biến sắc, nhìn về phía hai người còn lại, một nam một nữ, sắc mặt có chút khó coi: "Hoàng Kiệt và Vu Khiếu, lúc các ngươi trở về có nhìn thấy không?"

"Không có. . ."

Nữ nhân kia dẫn đầu trả lời, Hồ Thanh Phong sắc mặt lại biến, có chút xanh xám, lạnh lùng nói: "Đánh truyền tin cho bọn họ thì sao? Liên hệ bọn họ hay chưa?"

". . . Vẫn chưa . . ."

"Nhanh!"

Hồ Thanh Phong gầm thét một tiếng, dọa đến hai người có chút không biết làm sao, trong lòng cũng có chút bất an.

Đây là như thế nào vậy?

Mà Hồ Thanh Phong, sắc mặt càng ngày càng là khó coi.

Không đến mức như vậy!

Hoàng Kiệt và Vu Khiếu cũng không phải người ngu, không có chuyện làm, đi cướp đường làm gì cơ chứ.

Huyết mạch của Bát đại gia. . . Cùng bọn họ có quan hệ rất lớn sao?

Không có quan hệ gì!

Cho nên, ngoại trừ Hồng Nguyệt, thật đúng là không có người nào sẽ đi tìm Lý Hạo để gây phiền phức, bây giờ tất cả mọi người không làm rõ ràng được tình huống này rồi.

Thế nhưng mà, Tam Dương chết, một vị Tam Dương đỉnh phong hệ Kim, một vị Tam Dương trung kỳ hệ Mộc, cái này. . . Thật trùng hợp!

Vậy hai tên gia hoả này, không thể không phát hiện việc phát sinh ở trong thành.

Lại chưa từng xuất hiện!

Người đâu rồi?

Hồ Thanh Phong càng nghĩ càng thấy bất an, càng nghĩ càng thấy phẫn nộ, càng nghĩ càng ngưng trọng.

Nếu như người chết là Hoàng Kiệt cùng Vu Khiếu thì sao?

Vậy thì. . . Phiền phức lớn rồi!

Thậm chí, giờ phút này y không thể nói là hai người này chết rồi, nếu không thì, vừa mới nãy bọn họ vẫn còn ở bên kia, đã nói việc lần này là tà năng đột kích, một khi y nói người chết là Hoàng Kiệt cùng Vu Khiếu. . . Phiền phức rất lớn!

“Hách Liên Xuyên đáng chết!"

Y đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt lạnh lẽo.

Hách Liên Xuyên trước đó vẫn một mực thoái thác, không biết người tới có thân phận gì, dù gì cũng chỉ biết là người của Hồng Nguyệt, dăm ba câu nói lưng chừng, đã đem lần tập kích này thành tà năng đột kích, thậm chí còn để Hồ Thanh Phong y cũng muốn phối hợp xuất lực.

Giờ phút này, y há có thể nói lại, hai người kia có thể là Vu Khiếu cùng Hoàng Kiệt!

Không những không thể, y còn muốn che lấp sự thật việc mất tích của hai người này!

"Đáng chết, nên giết!"

Đến giờ khắc này, y còn không biết được ai là người chết, thì y mới là kẻ ngu ngốc.

Trong nháy mắt, sắc mặt tái xanh đến mức khiếp cho người ta sợ hãi!

Y. . . Bị Hách Liên Xuyên chơi khăm rồi!

Hách Liên Xuyên, tuyệt đối biết người chết là ai!

Gã cố ý!

Mà trước mặt, nữ nhân kia rất nhanh thấp giọng nói: "Không có. . . Không có gọi được. . ."

Hồ Thanh Phong yên lặng không nói.

Khẳng định!

Hai người đã chết, đều đã táng thân trong biển lửa, thì làm sao có thể gọi được nữa?

Rất lâu sau, y ngưng trọng nói: "Chết! Không cần nói nhiều cái gì, hãy truyền tin ra ngoài, hai người này được an bài đi giải quyết việc công, sáng sớm hôm nay đã nhanh chóng rời khỏi Bạch Nguyệt thành. . ."