TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 616: Tứ phương vân động (9)

Chu thự trưởng im ắng.

Vũ soái cũng không có ở đây?

Người nào, đáng để hai người liên thủ đối phó?

Trong lúc lão đang mơ hồ, có một số ý nghĩ, nhưng cũng không dám nói ra, dù cho ở nơi đây chỉ có hai người bọn họ, lão cũng không dám nói, nếu nói như thế. . . Tiếp theo đây, khu vực phương bắc, có thể sẽ bị loạn một đoạn thời gian.

Ngân Nguyệt, có thể sẽ có những ngày thái bình ngắn ngủi, sẽ không bị người khác nhắm tới nữa!

Viên Thạc cũng tốt, Hầu Tiêu Trần cũng được, lộ ra thực lực là vì muốn uy hiếp, gây sự là vì muốn dời đi lực chú ý. . . Bọn gia hỏa này, đều hết sức đáng sợ, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ bỗng nhiên ra tay, bỗng nhiên giết người, bỗng nhiên bộc phát. . .

Võ lâm, Tuần Dạ Nhân, quân đội, vậy thì tam phương đạt thành nhất trí, xem ra, tình huống của Ngân Nguyệt, so với tưởng tượng còn phức tạp hơn một chút.

Ngay lúc này, tổng thự Hành Chính cũng yên tĩnh trở lại.

. . .

Cùng lúc đó.

Lý Hạo đang dùng cơm ở trong phòng, ăn rất ngon ngọt.

Ở một bên, Vương Minh vẫn còn đang rất thất thần.

Chờ Lý Hạo ăn được vài miếng, y đã vội vàng đưa đồ uống lên, lắp bắp nói: "Lý. . . Sư huynh, uống chút đồ uống đi, thấm giọng nói!"

Lý Hạo uống một ngụm đồ uống, ngẩng đầu nhìn y.

Vương Minh nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: "Sư huynh. . . Ngũ Cầm môn chúng ta, thật. . . Thật lợi hại!"

Lý Hạo cười.

Vương Minh thấy thế, vội vàng nói: "Vậy. . . Ta cái gì cũng không thấy a, đúng rồi, đồ vật ta đều hủy cả rồi, tuyệt đối không hề giữ lại một cái gì cả, tuyệt đối sẽ không có phát hiện gì!"

Lý Hạo gật gật đầu, không nói chuyện.

Vương Minh giống như có chút hoàn hồn, vẻ mặt dị dạng mà nhìn xem Lý Hạo, rất lâu sau mới nói: "Sư huynh. . . Ngươi nói, ta bây giờ còn có cơ hội học võ không?"

"Không biết."

"Đừng a, sư huynh, cho cơ hội có được hay không?"

Vương Minh một mặt chờ mong: "Ta muốn học võ, thật, ta muốn trở thành một vị võ sư, một vị võ sư cường đại!"

"Nói sau đi, lão sư có lẽ có biện pháp, ta thì không có."

Vâng a!

Vương Minh rất là uể oải, nhưng ở trong đầu, từ đầu đến cuối cũng không quên được một màn kia. . . Nhất Kiếm Thông Thiên, trong nháy mắt, một đạo kiếm khí hiện ra, một vị Nhật Diệu trong bị giết chết ngay lập tức, tiếp đó kiếm khí ngút trời, sau đó. . . Không có sau đó.

Cũng chỉ có như vậy!

Thế nhưng mà, y biết, chết đi hai vị Tam Dương.

Lúc mà Hách Liên Xuyên đi đến, hình như chiến đấu cũng nhanh chóng kết thúc rồi.

Tên sư huynh tiện nghi trước mắt này. . . Thật là đáng sợ a!

Đáng sợ quá, y cảm thấy, Hách bộ trưởng đại khái cũng không phải đối thủ a?

Không phải đại khái. . . Không có Hỏa Phượng Thương, đại khái cũng sẽ bị một kiếm giết chết a?

Thảo!

Những võ sư này, thật sự đáng sợ như vậy sao?

Vương Minh ân cần hầu hạ, tâm tư sớm đã đi xa, đến bây giờ, vẫn như cũ khó mà tiêu tan, quá đáng sợ.

Trước đó lúc giết chết Trương Đình, Lý Hạo cũng rất lợi hại, nhưng tuyệt đối cũng không lợi hại như bây giờ, cái này tiến bộ quá nhanh rồi, nhanh đến mức y có chút sợ.

"Sư huynh. . . Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Sẽ bại lộ sao?"

Vương Minh trong lòng có chút run sợ, giết người, nhưng người bị giết không bình thường.

Lý Hạo ăn đồ, cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói; "Cái gì làm sao bây giờ? Thật sự không có biện pháp. . . Lão sư đang ở phía trước, ta sẽ đi tìm lão sư, ngươi lo lắng cái gì?"

Tìm lão sư?

Vương Minh hấp khí, nếu như vị này cũng đi, mấy cái sát tinh tiến tới cùng một chỗ. . . Vậy thì càng đáng sợ hơn, ngẫm nghĩ cũng khiến người khác kích động, không, mà là sợ hãi!

Vương Minh không nói gì nữa.

Y ngay lúc này, trong lòng tràn đầy ý nghĩ đều là trở thành võ sư, trở thành võ sư cường đại, Ngũ Cầm môn, thời khắc này đã ấn thật sâu vào não của y.

Mà Lý Hạo, thì lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Lần này, hẳn là sẽ có người suy đoán một vài thứ đi.

Cho nên. . . Bản thân mình phải nhanh chóng mạnh mẽ lên!

Cho dù là giấu diếm, cũng không thể nào giấu diếm được tất cả mọi người, hắn cũng không nghĩ sẽ che giấu bọn họ tuyệt đối, chỉ cần thực lực của mình nhanh chóng tiến bộ, khiến những người còn đắm chìm khi bản thân mình giết chết Tam Dương, chờ đến khi mình có thể giết chết Húc Quang. . . Khi đó, lại như thế nào đây?

Lý Hạo lộ ra nụ cười.

Hầu Tiêu Trần, Ngọc tổng quản, Hách bộ trưởng, Hồ Thanh Phong. . .

Từng cái tên hiện len, cũng rơi vào trầm tư.

Lý Hạo cảm thấy, chính mình cũng có thể thử một chút, phát triển hơn nữa, thực lực mạnh mẽ, trở thành một trong những người thống trị, mà không phải bị động hay phải chịu đựng cái gì.

Ăn một hồi, Lý Hạo mở miệng: "Món ăn này mùi vị không tệ, phá lệ hương, lão Vương, sau này mua nhiều chút!"

"Không có vấn đề!"

Vương Minh vội vàng đáp lời, một mặt hưng phấn.

Lý Hạo liếc mắt nhìn y, nở nụ cười, tên gia hỏa này có đôi khi vẫn rất có ý tứ, ta lại không ăn thịt người, ngươi cứ luôn nhìn như vậy ta làm gì?

Ngươi quên, ngươi cũng là một trong những người tham dự rồi sao?