"Hoàn cảnh thật tốt!"
Lý Hạo ngồi trên xe, nhìn xem hoàn cảnh biệt thự, gật đầu tán thưởng, tốt hơn nhiều so với biệt thự của hắn tại Ngân Thành.
Nhà ở nơi này, đều như ẩn như hiện, giấu ở trong thảm thực vật màu xanh lá, rất có hương vị ẩn sĩ.
Về phần muỗi, nơi này thậm chí dùng trang bị đặc thù để đuổi muỗi, mơ hồ có dòng chảy thần bí năng, căn bản không cần lo lắng, có thể thấy lúc xây dựng nơi này, cũng cực kỳ dụng tâm.
Vương Minh cũng không quá để ý, thuận miệng nói: "Tạm được, không tính quá đắt, một căn cũng chỉ ngàn vạn mà thôi."
"Bao nhiêu?"
Lý Hạo líu lưỡi, đắt thế?
Mà Vương Minh, trông rất bình thản.
Đi chết đi!
Ngàn vạn, nhiều không?
Là rất nhiều!
Dựa vào tiền lương thì đừng có mơ, nhưng tiền lương do Tuần Dạ Nhân phát là phát thần bí năng, một phương thần bí năng có thể bán được mấy triệu, nếu vậy thì căn này còn đắt hơn sao?
Về phần Thần Năng Thạch, ở bên ngoài cũng có giá tới trăm triệu... Đương nhiên, không ai bán!
Trên thực tế, sau khi trở thành siêu năng, trừ kẻ yếu, cường giả căn bản sẽ không dùng đơn vị tiền tệ của thế tục để giao dịch, nhiều tiền hơn nữa, có làm được cái gì?
Tinh Quang, Nguyệt Minh còn cần một chút tiền tài duy trì sinh hoạt.
Đến Nhật Diệu, dù đi đâu chăng nữa, muốn kiếm tiền là chuyện cực kỳ đơn giản.
Vương Minh không thèm để ý Lý Hạo, lại nói: "Nếu ngươi thích, ta tặng ngươi một căn."
"Không cần."
"Vì sao?"
"Ta không nhận hối lộ!"
"..."
Vương Minh im lặng, ai nói đưa ngươi chính là hối lộ?
Cái thằng này!
Trong khi nói chuyện, chiếc xe dừng lại trước một dãy nhà.
...
Cùng một thời gian.
Trong khoảnh sân rộng.
Hạ Dũng đang nói chuyện với ai đó, bỗng nhiên ánh mắt chuyển động, nhìn ra cửa trước, phía trước ngoài cổng sân, mơ hồ truyền đến tiếng ô tô.
Người nói chuyện cùng y, cũng nghe thấy động tĩnh.
Hạ Dũng râu ria xồm xoàm, vừa nhìn biết ngay là võ phu, đôi mắt lại sáng rực.
Mà ngồi đối diện với y là một phụ nữ rất xinh đẹp, khoảng 30 tuổi, tóc dài xõa vai, mặc một loại váy dài quý phụ tương đối thịnh hành ở Bạch Nguyệt thành, thậm chí còn che kín cả gót chân.
Giờ phút này, người phụ nữ này cũng nghe thấy tiếng động, nhìn thoáng qua Hạ Dũng.
Hạ Dũng nheo mắt nói: "Siêu năng... cấp độ Nhật Diệu!"
Cảm giác có chút quen thuộc.
Nghĩ tới, Vương Minh!
Sao gã lại tới đây?
Hình như còn có người khác... Lý Hạo!
Đúng, chắc chắn là Lý Hạo.
Hạ Dũng rất bất ngờ, hai người này sao tới chỗ mình?
Tại Ngân Thành, hai bọn họ ước gì hất mình ra.
Đang nghĩ ngợi, cổng lớn bị gõ vang, giọng nói lớn của Vương Minh truyền đến: "Nam tiền bối, mở cửa, chúng ta tới gặp ngươi!"
Người phụ nữ nhìn về phía Hạ Dũng, cười: "Bạn của ngươi?"
"Bạn?"
Hạ Dũng cười nhạt, đứng lên nói: "Xem như thế đi, bạn vong niên, chỉ là khá to mồm."
Người phụ nữ cười, cũng đứng lên nói: "Vậy ta đi trước."
"Ừm."
Hạ Dũng không nói gì, hai người cùng đứng dậy đi ra ngoài.
Đi ra khỏi nhà vài bước, cái sân này khá rộng, Hạ Dũng cũng không vội, động tác không nhanh, khiến Vương Minh chờ ở cửa ra vào sốt cả ruột.
- Cốc cốc cốc!
"Nam tiền bối, không ở nhà sao? Ta nghe được tiếng động, lẽ nào không chào đón chúng ta sao?"
Người phụ nữ che miệng cười khẽ: "Thật đúng là người nóng tính."
Hạ Dũng cũng im lặng, vừa đi vừa nói: "Tương đối phách lối, trước đó rất khiêm tốn, đại khái là cảm thấy về tới Bạch Nguyệt thành, có người bảo bọc, cho nên không sợ."
Nói xong, chính mình cũng cười.
Cũng đúng, người ta chính là Tuần Dạ Nhân, Hầu Tiêu Trần một thương đâm chết Húc Quang, Vương Minh gã còn cần sợ Nam Quyền?
Hàn huyên vài câu, Hạ Dũng mở cửa.
Vương Minh cười ha hả, vừa định nói chuyện, thấy người phụ nữ, hơi ngẩn ra, lại nhìn Nam Quyền, lộ ra nụ cười ta hiểu ta hiểu mà.
Hạ Dũng cũng không giải thích, cười một tiếng, nhìn về phía Lý Hạo, khẽ gật đầu.
Mà người phụ nữ, cũng nhìn thoáng qua Vương Minh, lại nhìn về Lý Hạo không lên tiếng, khẽ cười nói: "Hạ đại ca, vậy thì không làm phiền nữa, có thời gian qua chỗ ta ngồi chơi."
"Nhất định!"
"Vậy ta cáo từ trước!"
Nàng khẽ gật đầu với hai người Vương Minh, đi ra sân, ra khỏi công, một chiếc xe nhanh chóng lái tới, người phụ nữ lên xe, kéo lấy váy dài ưu nhã rời đi.
Vương Minh quay đầu nhìn thoáng qua, nở nụ cười.
Hạ Dũng cũng cười.
Lý Hạo lại không có lòng dạ cười, liếc qua Vương Minh, cau mày nói: "Đàng hoàng chút đi, đừng nhìn thấy ai cũng lộ vẻ mặt này, gặp được người không trêu chọc nổi, ngươi sẽ chịu phiền phức."
Vương Minh ngạc nhiên hỏi: "Ý gì?"
"Đấu Thiên võ sư."
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Nam Quyền tiền bối quả nhiên toàn quen cao nhân, không hổ là võ sư nổi tiếng năm đó! Tùy tiện một vị bằng hữu, đều là võ sư Đấu Thiên khó gặp."
Vương Minh sửng sốt, có chút không dám tin: "Đấu Thiên? Không nhìn ra!"
Lý Hạo cười: "Do nhãn lực của ngươi kém thôi! Không đơn thuần là Đấu Thiên, hay loại Đấu Thiên giết chóc vô số. Đừng nhìn tuổi tác không lớn, ta cảm thấy... chắc phải khoảng 50!"
"Khoảng 50, 20 năm trước, tối thiểu 30 tuổi."
Lý Hạo suy tư một chút, nửa ngày, cười: "Năm đó nữ võ sư nổi danh trong võ lâm Ngân Nguyệt không nhiều, Bích Quang Kiếm trong Thất Kiếm, Quang Minh Kiếm, Liễu Diệp Đao trong đao khách, Tú Xuân Quyền luyện quyền, Tồi Tâm Chưởng luyện chưởng..."
Lý Hạo nhìn về phía Hạ Dũng, cười nói: "Vị ban nãy, không phải là... Trạc Tâm Kiều Khách của Trạc Cước môn sao?"
Hạ Dũng cười: "Tinh mắt đấy! Làm sao nhìn ra được?"