TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 678: Phi Điểu Thuật, Địa Phúc kiếm (3)

Sau khi hấp thu một lượng lớn năng lượng hệ hỏa, giờ khắc này, một đầu Hỏa Phượng Hoàng đã như ẩn như hiện!

Toàn bộ sảnh phòng có một cảm giác nóng bỏng xuất hiện.

Ánh mắt Lý Hạo tỏa sáng, muốn kích phát rồi sao?

Thứ được kích phát ra, là gì đây?

Hồn Hỏa Phượng kia, hay là bản thân Hỏa Phượng Thương sẽ động thủ?

Không hiểu, làm lần đầu tiên cho nên cũng không có kinh nghiệm.

Sở dĩ lựa chọn ở đây, là bởi vì lo sau khi trở về không có chỗ thao tác, sợ động tĩnh quá lớn, phá hủy luôn nhà của Hách Liên Xuyên.

Đang nghĩ thì... Giờ khắc này, trên Hỏa Phượng Thương đột nhiên hiện ra một con Phượng Hoàng không lớn.

Lý Hạo đang muốn đợi ra tay với con Phượng Hoàng này... Hào hứng chờ đợi, sẵn sàng bắt đầu, kết quả Phượng Hoàng đột nhiên biến mất.

Không còn!

Lý Hạo sửng sốt một chút, chờ đợi một hồi vẫn không có động tĩnh gì.

Đi lên nhìn thoáng qua, hình như Hỏa Phượng Thương sáng hơn trước kia một chút.

Nhưng mà... Không có động tĩnh?

“Đánh một trận!”

Lý Hạo hô một tiếng, Hỏa Phượng Thương lại run rẩy, hình như đang nói, ăn chưa đủ, không có khí lực.

Lý Hạo sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới hiểu được ý tứ, bỗng nhiên sạm mặt xuống: “Khá lắm, ta lại bị một thanh binh khí đùa giỡn!”

Thực sự coi ta ngu ngốc sao?

Lý Hạo cắn răng, đột nhiên giơ trường kiếm lên, chém một kiếm về phía Hỏa Phượng Thương!

Ta nhường ngươi ăn này!

Vớ vẫn!

Thần năng thạch ẩn chứa rất nhiều năng lượng hệ hỏa, làm sao lại không kích phát được, binh khí này lại còn dám đùa giỡn mình?

Ta muốn chặt đứt ngươi, xem ngươi còn đánh trả hay không!

Mà ngay trong nháy mắt hắn chém xuống, Hỏa Phượng Thương đột nhiên động đậy, cực kỳ đột ngột, trong nháy mắt đâm vào cổ họng của Lý Hạo!

Tốc độ cực nhanh vô cùng!

Hình như đã sớm có dự mưu rồi, chỉ chờ Lý Hạo tới gần.

Trong lòng Lý Hạo cả kinh, giờ khắc này hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ mãnh liệt.

Thứ này, còn có thể đánh lén sao?

Một kiếm bổ xuống, Hỏa Phượng Thương lập tức biến mất, xuất hiện lần nữa đã tiếp cận cổ họng của Lý Hạo, Lý Hạo ngay lập tức tránh lui, Lộc Doanh Thuật phát huy đến cực hạn, giống như lông vũ bay ngược trên không trung.

Oanh!

Trường thương như lửa!

Giờ khắc này, Hỏa Phượng Thương bộc phát ra một cỗ hỏa diễm mãnh liệt, đốt cháy thiên địa, Lý Hạo bỗng nhiên cảm giác mình đang ở trong biển lửa, đồ nội thất xung quanh hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng hắn lại cảm giác được tinh thần của mình đang bị thiêu đốt!

Đây là kiểu công kích gì?

Hắn có chút hoảng sợ, giờ khắc này bỗng nhiên hiểu được Hồng Phát bị giết như thế nào!

Cây thương này, thương xuất có thần!

Không phải là diệt thân thể trước mà là giết thần trước, thần vong thì thân liền chết, cho nên Hồng Phát căn bản không có đủ thời gian để tránh né, bởi vì trong nháy mắt trường thương đâm vào trong cơ thể của y, kỳ thật thần của y đã bị vây khốn, hoặc là bị thiêu chết!

“Hây!”

Lý Hạo rống giận một tiếng, gầm gừ một tiếng, mãnh hổ xuất lồng!

Trong trái tim, một con mãnh hổ đột nhiên hiện lên!

Mãnh hổ phụ thể, Lý Hạo phóng ra một kiếm, một kiếm này, hình như không phải thực sự xuất hiện, mà là trận chiến thần ý!

Trong đầu hắn xuất hiện một con Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng phần thiên!

Móng vuốt sắc bén kèm theo hỏa diễm, trong nháy mắt bắt về phía mãnh hổ. Trong hiện thực, trường thương cũng trong nháy mắt đâm vào cổ họng của Lý Hạo, mà Lý Hạo thì vung kiếm chém, trong đầu là mãnh hổ xuất lồng, cũng vung trảo đánh tới!

Oanh!

Trong đầu, ~ ầm ầm ~, trong hiện thực, Tinh Không Kiếm lại được chém ra, keng một tiếng, chém cho Hỏa Phượng Thương có chút lệch vị, nhưng Hỏa Phượng Thương lại là vô cùng kiên cố, vẫn chưa đứt gãy.

Lý Hạo lập tức thanh tỉnh, bộ dáng lực lượng của mãnh hổ và Hỏa Phượng ngang nhau.

Hắn nhìn về phía Hỏa Phượng Thương trước mặt gần trong gang tấc, lại nhìn kiếm trong tay, có chút ngoài ý muốn, không có việc gì hết?

Vậy lúc nãy ngươi sợ cái gì?

Rất nhanh, hắn hiểu được... Tiểu kiếm... Có lẽ chỉ có thể trảm hồn, cho nên hồn của Hỏa Phượng Thương không hề hiện lên, nếu hồn bị chém thì mới có hy vọng chặt đứt Nguyên Thần Binh, ý là như vậy sao?

Hắn cũng không quá hiểu rõ.

Nhưng mà, hắn lo lắng nếu thật sự chặt gãy Hỏa Phượng Thương. Một tay nắm lấy tiểu kiếm được cắm trong giày quân đội, nhe răng nở nụ cười: “Không cần thứ này, miễn cho ngươi lo lắng sợ hãi. Chính là như vừa rồi, lợi hại, ta muốn xem Hỏa Phượng Thương chân chính một chút... Cứ đến đây đi!”

Lần này đã có chút ít kinh nghiệm.

Lần này, khi hắn nhét tiểu kiếm vào giày quân đội. Trong nháy mắt, tại thực tế, một cái hư ảnh Hỏa Phượng hiện lên. Quả nhiên, trước đó đối phương thực sự kiêng kỵ tiểu kiếm, thân thương không sợ nhưng cái hồn này sợ.

Và lúc này, bản thân Hỏa Phượng hóa thành một cây thương, chớp mắt, trường thương huy động!

Trường thương sống lại!

Vô cùng linh hoạt, Lý Hạo nhanh chóng né tránh, chưa trực tiếp ra tay. Nhưng Hỏa Phượng Thương phát ra vô số thương ảnh trong nháy mắt, trong lúc nhất thời Lý Hạo lại có chút không thể phân biệt thật giả, hoặc đều là thật, tốc độ của trường thương quá nhanh, hắn chỉ nhìn thấy được tàn ảnh.

Lý Hạo hóa thân thành mãnh hổ, gào thét một tiếng, đánh ra một quyền, mãnh hổ vồ mồi!

Nhưng một quyền này lại đánh vào khoảng không!

Trường thương biến mất, xuất hiện lần nữa đã đến gần đầu của hắn, Lý Hạo nhanh chóng lui ra, nghiêng đầu một chút, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản thế công của trường thương, chớp mắt, trường thương xuyên ngang qua, Lý Hạo vội vàng nghiêng đầu... Hắn cảm thấy chỗ tai hơi đau.

Vành tai phải trực tiếp bị thương thế cạo qua, một khối huyết nhục rơi xuống, vết máu loang lổ, máu tươi bắt đầu nhỏ giọt.

Thương khí sắc bén, lướt qua hai má, trên mặt và cổ của Lý Hạo, tất cả đều chảy máu!

Không chỉ là máu, mà còn có dấu vết bị bỏng.

Lý Hạo hít một hơi khí lạnh, đạp đất nhảy lên, vội vàng tránh phát thương thứ hai mà trường thương càn quét qua. Hỏa Phượng Thương lại còn linh hoạt hơn người, nó đã ngoài dự liệu của Lý Hạo, tốc độ quá nhanh, Lý Hạo lại không theo kịp tiết tấu.

Hắn vừa động thân nhảy lên, trường thương đã giống như chim bay đâm thẳng lên trời, xẹt qua hư không, trong nháy mắt lao về phía Lý Hạo, hình như muốn xuyên thẳng qua người của hắn.

Mồ hôi lạnh của Lý Hạo đều đã toát ra, hắn chiến đấu cùng Tam Dương đỉnh phong cũng không có loại cảm thụ này.

Giờ phút này, không lo được quá nhiều, ~ grào ~ , đá xuống một cái, một tiếng nổ lớn vang lên, trường thương bị hắn đá một cái rung rung, tiếp theo, trường thương hóa thành một con rắn nhỏ, quấn lấy chân hắn.

Đây là điều mà Lý Hạo thích làm, hắn biết Ngũ Cầm Thuật, có đôi khi thích mượn thân pháp linh hoạt, quấn quanh binh khí của địch nhân. Lấy gậy đập rắn, rắn quấn lấy gậy, đánh tan địch nhân. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, hôm nay lại bị Hỏa Phượng Thương dạy một bài học, ngươi biết thì ta cũng biết!

Chân Lý Hạo run rẩy, nắm tay mở ra, hiện ra hình móng vuốt, hướng Hỏa Phượng Thương bắt tới!

Ngay lúc này, một đầu của Hỏa Phượng Thương bỗng nhiên hóa thành một con chim Hỏa Phượng, bén nhọn vô cùng, lập tức đánh về phía bàn tay của Lý Hạo, đây là đầu thương?

Lý Hạo có chút hoảng hốt!

Hắn cảm giác chính mình không phải chiến đấu cùng trường thương, mà là chiến đấu với Hỏa Phượng, hắn nói không ra rốt cuộc cảm giác như thế nào, nó làm cho hắn nghĩ đến Ngũ Cầm Thuật, Ngũ Cầm Thuật của lão sư!

Khi lão sư chiến đấu, thực sự kẻ địch cũng có loại cảm giác này.

Khi ngươi cho rằng là ngươi đang chiến đấu cùng một người, kỳ thật không phải, Viên Thạc như thật sự hóa thân thành mãnh hổ, gấu đen, chim bay...