TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 71: Vừa lòng hả dạ (1)

Từ cổ viện đi ra đã hơn 4 giờ chiều.

Bây giờ là buổi chiều, ngày 14 tháng 7 .

Dự báo thời tiết nói, ngày 18 Ngân Thành sẽ nghênh đón cơn mưa đầu mùa kéo dài rất lâu.

"Còn 3 ngày nữa."

Lý Hạo đạp xe, thì thầm một câu.

Bởi vì ngày 18 trời sẽ mưa, bởi vậy không tính ngày đó, thời gian cũng không còn nhiều.

Về phần chuẩn hay không thì dự báo bên Ngân Thành xác suất trúng cũng khá cao.

Mãi nghĩ ngợi, Lý Hạo đã về tới Tuần Kiếm Ti.

Công việc vướng vào giờ tan ca, vẫn là nên đi làm vậy.

Hơn nữa, hôm nay Vương Minh nói muốn mời khách đến ăn cơm.

Là một cẩu độc thân, cùng với mấy lão già trong Phòng Cơ Yếu, Lý Hạo cũng không tiện cự tuyệt, cự tuyệt, chính là không phù hợp với cái hình tượng mà y đã xây dựng rồi.

...

Phòng Cơ Yếu.

Vương Minh đang cùng Trần Na sắp xếp lại văn bản, thấy Lý Hạo, ánh mắt y hơi sáng lên.

Trong mắt loé lên chút tò mò rồi biến mất.

Tuy nhiên, Lý Hạo vẫn luôn quan sát y nên đã thấy được điều đó.

Nếu như không chú ý thì cũng cho qua rồi, còn nếu muốn để ý vẫn có thể phát hiện ra, hiển nhiên, Vương Minh cũng không phải loại người đa mưu túc trí, có thể thực sự là còn khá trẻ, có lẽ cũng giống như Lý Mộng, đều là những Tuần Dạ Nhân mới nhận nhiệm vụ.

Lý Hạo đoán, lúc trước việc lão sư đánh Lý Mộng bị thương, y cũng đã biết.

Nếu không thì lúc trước khi đi, cũng sẽ không thấy Vương Minh hiếu kì như thế này.

Có lẽ bây giờ y cũng đang tò mò, lão sư đã truyền cho mình bí thuật gì, rốt cuộc cái cớ của Viên Thạc vẫn chính là truyền thụ bí thuật.

"Hạo ca về rồi!"

Vương Minh trông rất lễ độ, cũng có thể là gác lại thể diện, mở miệng một tiếng "Hạo ca".

Lý Hạo gật đầu cười: "Công việc đã làm xong rồi."

Trần Na ngẩng đầu cười hì hì: "Cái gì mà công việc xong rồi, tôi thấy là do cậu lười làm cơm nên về lúc này để ăn chực chứ gì! Giờ này người ta đã tan làm hết mà cậu vẫn còn chạy đến, nhất định là muốn ăn cơm của tiểu Minh rồi!"

Tiểu Minh!

Lý Hạo cố nhịn cười.

Hắn gọi thế này, Trần Na cũng nghe được, giờ thì gọi tiểu Minh luôn rồi.

Ánh mắt Vương Minh lộ ra chút bất lực, chỉ là không biểu hiện ra, đành chấp nhận cái cách gọi này của Trần Na, liền gật đầu: "Tôi đã tìm được nơi tốt để ăn cơm rồi, tan làm chúng ta sẽ đi, nhưng mà cũng không biết có hợp khẩu vị của hai người hay không."

"Tôi ăn sao cũng được."

Trần Na rất dễ tính, Lý Hạo đương nhiên phải càng dễ tính hơn, nhưng mà vẫn là hỏi một câu: "Chỉ có ba người chúng ta à?"

Vương Minh vội vàng nói: "Hôm nay mời hai vị trước, làm phiền hai vị một ngày, ngày mai tôi sẽ mời những đồng nghiệp khác sau!"

Lý Hạo cũng không nói gì thêm, về chỗ ngồi của mình, nhanh chóng xử lí hết một số tài liệu.

Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng đến giờ tan làm.

...

5 giờ rưỡi.

Tại cổng chính của Tuần Kiếm Ti.

Vương Minh nhìn chiếc xe đạp của Lý Hạo, có chút thất thần, y không nhịn được mà hỏi: "Hạo ca, đi xe đạp sao?"

Y mới tới đây, không mang theo xe, cũng không kịp mua xe.

Lý Hạo rất khách khí, muốn chở y đi cùng, kết quả trong nháy mắt thấy Lý Hạo chạy chiếc xe cà tàn của mình đến, mặc dù buổi trưa y đã thấy Lý Hạo dắt chiếc xe đạp ra cửa nhưng nào có ngờ rằng đây thực sự là chiếc xe đạp của Lý Hạo chứ!

"Không xa!"

Lý Hạo cười: "Ở ngay phía trước thôi, đạp xe 10 phút là tới, nếu không thì cậu ngồi xe của Na tỷ..."

"Chúng ta cùng ngồi xe của Na tỷ đi..."

"Vậy không được!"

Lý Hạo lắc đầu: "Buổi tối tôi còn phải về nhà, vứt xe đạp ở đây, tôi còn phải quay lại lấy, như thế phiền quá!"

Vương Minh nhịn không được mà muốn chửi tên này ghê!

Thật là cứng đầu!

Tuổi còn trẻ mà sao cứ như là lão già cổ hủ, chạy xe ra khỏi cửa, đi làm đọc báo, dù sao cũng là học viên của cổ viện Ngân Thành, một chút đổi mới tân tiến cũng không có.

Mặc dù là rất không hài lòng với chiếc xa đạp nhưng mà để một người phụ nữ như Trần Na lái xe, Lý Hạo chạy xe đạp... suy nghĩ một hồi, Vương Minh vẫn là quyết định đi cùng với Lý Hạo, hơn nữa hắn cũng hi vọng hiểu thêm về Lý Hạo.

...

Trên xe, hai chân của Vương Minh không biết đặt chỗ nào, vô cùng khó chịu.

Lúc này hắn không thể không vịn eo Lý Hạo, cũng coi như là trải nghiệm một lần.

Vịn một hồi, y không nhịn được mà hỏi: "Hạo ca, túi quần của ca có cái gì thế, tôi thấy cấn cấn sao ấy."

Nếu không phải là eo của Lý Hạo, y cũng không nghĩ lung tung.

Thật là rắn chắc!

Bản thân cũng là nam nhân...đương nhiên, ở chỗ lưng quần này... chắc là y nghĩ quá nhiều rồi.

"A, thiếu chút là quên mất!"

Lý Hạo đạp xe không nhìn lại phía sau, mang theo ý cười nói: "Là đồ cũ gia truyền của nhà tôi, dạo gần đây cư xá không được yên tĩnh lắm, buổi tối chó cứ sủa liên hồi, tôi sợ mất nên đem theo để trong túi quần."

Lập tức mắt Vương Minh liền sáng lên!

Vật cũ?

Đồ gia truyền?

Y hình như rất có hứng thú, lại dường như vô tình mà hỏi một câu: "Đồ cũ gì mà phải bọc như vậy không sợ làm hư à? Hạo ca thật là cẩu thả quá đi."

"Không đâu!"

Lý Hạo liền cười: "Cũng không phải là gốm sứ, chỉ là một thanh kiếm nhỏ bằng kim loại, cho dù là đập trên mặt đất cũng không sợ hỏng, hồi bé tôi cũng đập không biết bao nhiêu lần."

"Tiểu kiếm?"

Vương Minh lúc này ngồi sau lưng Lý Hạo, ánh mắt sắc lạnh có chút dọa người!

Thật sự là không phí công đến đây!

Kiếm của Lý gia...rõ ràng ngay trên người Lý Hạo, ở trong túi quần của hắn, hơn nữa lúc nãy chỉ cần thò tay là có thể lấy đi.

Y có chút khó tin, nhưng rất nhanh cũng trấn tĩnh trở lại.

Cư xá không yên bình, thứ quý giá nhất định phải đem theo.

Chỉ là không ngờ rằng nhanh như vậy đã có thể thấy được kiếm của Lý gia.

Trong nội bộ Tuần Dạ Nhân, thật ra cũng có một phần hồ sơ về thanh kiếm này, đương nhiên rất mơ hồ, dẫu sao thì Tuần Dạ Nhân cũng mới thành lập trong thời gian ngắn, chỉ là căn cứ trên đại thể của một số tin tức để tiến hành tổng hợp.

Bát Đại Gia Ngân Thành, có thể đã kế thừa từ rất lâu, có lẽ là vài trăm năm, cũng có lẽ là mấy nghìn năm, hiện tại không thể điều tra được rồi.

Nhưng binh khí của Bát Đại Gia Ngân Thành xuất hiện trong bài dân ca, theo phán đoán của Tuần Dạ Nhân thì thấp nhất cũng là cấp độ Nhật Diệu.

Lĩnh vực siêu năng bắt đầu khá muộn, bây giờ dùng những vật phẩm siêu năng này, cũng dựa theo những đẳng cấp của chúng để tiến hành xác định cấp bậc.

Nhật Diệu, chính là cường giả trình độ cao có thể so với võ sư Đấu Thiên.

Mà binh khí ở cấp độ Nhật Diệu đối với siêu năng giả mà nói, cũng là báu vật hiếm có.