TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 72: Vừa lòng hả dạ (2)

Vương Minh có chút động tâm, y nhịn không được mà hỏi một câu: "Hạo ca, tiểu kiếm không ngờ là vật gia truyền... tôi có thể xem một chút không? Tôi rất có hứng thú với món đồ gia truyền này..."

Lại nói thêm: "Tôi ở Bạch Nguyệt Thành thu gom rất nhiều đồ cổ, Hạo ca nếu như thích, khi đến kì nghỉ, tôi sẽ về nhà mang một ít tới cho Hạo ca chơi."

"Cũng được."

Lý Hạo nở nụ cười, rất đơn thuần, "Cậu tự mình lấy, cũng không có gì đẹp. Chỉ là đừng làm hư, mặt dù cũng không chắc là đáng giá, nhưng dù sao đây cũng là vật gia truyền mà cha mẹ đưa lại sau khi mất, thanh kiếm này chính là vật kỉ niệm đáng giá nhất của gia đình."

"Yên tâm, tôi sẽ không làm hư đâu."

Được sự cho phép của Lý Hạo, Vương Minh vô cùng vui mừng!

Lại không uổng phí công sức rồi!

Tuy nói lúc này không thể tuỳ tiện lấy đi được, dẫu sao bên phía Tuần Dạ Nhân cũng cần biết thêm nhiều tin tức, cùng với một số tình báo về kẻ giật dây ở phía sau, có thể nhìn thấy trước cũng tốt.

Y không khách sáo nữa, trực tiếp lấy tiểu kiếm từ trong túi quần của Lý Hạo ra.

Lúc này trong nháy mắt có thể cầm được tiểu kiếm, trong mắt Vương Minh toát ra một tia rung động.

Thật sự là bảo vật siêu phàm!

Tuy là nói luồng Thần Bí Năng vô cùng nhỏ, thậm chí cách một lớp y phục cũng khó mà phát hiện, nhưng khi cầm trong tay rõ ràng có thể cảm nhận được một chút khác thường, Thần Bí Năng trong cơ thể tự nhiên sôi sục lên!

"Bảo bối tốt!"

Ánh mắt Vương Minh lộ ra vẻ tham lam, bất kì kẻ siêu năng nào thấy được, cảm nhận được cũng sẽ nổi lòng tham.

Sự phát triển của siêu năng còn quá ngắn.

Bây giờ có rất nhiều người thèm muốn có vật phẩm siêu năng, trên thực tế cho dù là hệ thống Tuần Dạ Nhân, còn có một bộ phận cảnh giới Nhật Diệu cao cấp cũng không tạo ra được vũ khí siêu năng của riêng mình.

Mà y chỉ là Nguyệt Minh, so với những lão tiền bối kia, càng khó có được những bảo vật này.

Rất nhanh Vương Minh cố gắng đè lòng tham của mình xuống.

Bảo vật này, cũng không dễ lấy đi như vậy.

Y vuốt vuốt thanh kiếm nhỏ, trong lúc mơ hồ cảm nhận được một chút sát khí, tiểu kiếm này e là không đơn giản, so với những vật phẩm siêu năng mà y thấy trước đó hình như càng thần bí hơn.

Y lờ mờ cảm giác được thanh kiếm này đang bị phong ấn. Khó tránh binh khí của Bát Đại Gia lúc trước không ai chú ý tới. Có thể là sự nổi lên của siêu năng trong vài năm gần đây, những vật phẩm này mới lại được thấy ánh mặt trời, thời gian gần đây cởi bỏ được phong ấn, lộ ra một vài điểm khác thường, sau đó thì bị người khác cảm nhận được, phát hiện ra bí mật trong đó.

"Điều này cũng có thể giải thích rõ, tại sao đối phương không trực tiếp cướp lấy thanh đao, có thể là phải làm theo trình tự gì đó để gỡ bỏ phong ấn!"

Trong lòng Tiểu Minh đưa ra một chút phán đoán, y cũng không ngốc,rất nhanh đã đoán được một vài điểm mấu chốt.

Lại nhìn bóng lưng của Lý Hạo, có phần thương xót, người này thật có thể là hậu nhân của siêu năng giả thời cổ.

Đáng tiếc quá!

Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi.

Bảo vật mà lão tổ tông để lại, ngược lại trở thành độc dược chết người.

Trong Bát Đại Gia mà Tuần Dạ Nhân điều tra, bây giờ chân truyền thật sự có lẽ có một người là Lý Hạo.

Điều kiện tiên quyết là, phải đúng là truyền nhân của Lý gia kiếm.

Lúc trước vẫn không có cách nào xác định chắc chắn, giờ thì... Vương Minh đã khẳng định được rồi.

Trong tay y cầm đích thị là Lý gia kiếm!

"Hạo ca, thanh kiếm này thật đẹp!"

Vương Minh lên tiếng, lộ ra một bộ sắc thái vô cùng hào hứng: "Hạo ca, có bán không?"

"Không bán!"

Lý Hạo trực tiếp từ chối: "Đừng có làm lung lay ý chí của tôi, thanh kiếm này là vật gia truyền, nếu mà tôi dám bán, thì cha tôi sẽ đội mồ sống dậy đánh tôi chết! Lại nói, tôi cũng đã tự mình kiểm tra qua, nó làm bằng sắt, chẳng đáng mấy đồng..."

"Không thể nói như vậy được, mỗi người đều có sở thích và cách nhìn riêng, tôi đúng lúc có hứng thú, Hạo ca nếu như muốn bán thì 10 vạn, 20 vạn tôi cũng có thể đưa được!"

"Mắc như vậy?"

Lý Hạo vô cùng kinh ngạc, 10 vạn, 20 vạn?

Vương Minh thấy Lý Hạo đạp xe chậm lại, trong lòng cảm khái, mọi người đều nhìn thế giới không giống nhau, quả nhiên vẫn là có khác biệt rất lớn.

10 vạn, 20 vạn?

Đây nếu thật là vật phẩm siêu phàm ở cấp độ Nhật Diệu, vậy thì những người ở cấp độ này, đừng nói là 10 vạn, 20 vạn, tăng gấp trăm lần cũng không thành vấn đề, ngàn vạn tinh tệ thì tính là gì?

Cả cái Hành Tinh Ngân Nguyệt này, dân cư gần 100 triệu, những người ở cảnh giới Nhật Diệu có được bao nhiêu?

Người nào cũng rất khao khát, không quan trọng một ít tinh tệ, cũng sẽ không chớp mắt quyết định bỏ tiền ra.

Đương nhiên, y cũng sẽ không báo giá quá cao, nếu không thì Lý Hạo không phải động tâm mà là nghi ngờ.

"Đúng vậy, 10 vạn, 20 vạn đều có thể bàn, Hạo ca bán thanh kiếm này nói không chừng có thể đổi được căn nhà."

Lý Hạo vội vàng gật đầu, nhanh chóng tính toán một chút, gấp rút nói: "Cậu đừng có mà đùa tôi, bây giờ nội thành Ngân Thành, gần tiểu khu Tuần Kiếm Ti của chúng ta, giá phòng cũng khoảng tầm 3000, thật muốn bán được 20 vạn là có thể mua được hai căn phòng tân hôn rồi!"

Vương Minh cho rằng Lý Hạo đã có hứng thú rồi, liền cười: "Cái đó đương nhiên! Gần đây tôi không có tiền, đợi tới kì nghĩ phép, tôi về gia đình lấy thêm tiền, trở về sẽ cùng Hạo ca bàn về thanh kiếm này.

Bây giờ không thể lấy đi.

Lúc này còn cần Lý Hạo mở lời.

Sau giai đoạn này nếu Lý Hạo vẫn không có vấn đề gì, thanh kiếm vẫn trên tay hắn, ngược lại còn có thể bàn chuyện mua bán.

Về phần cưỡng đoạt...Tuần Dạ Nhân cũng tới mức đó.

Dưới tình huống bình thường, cũng không cần làm như vậy.

Lúc này, Vương Minh nghĩ rằng nhiệm vụ của mình thoáng cái liền có thể hoàn thành được phân nửa.

Xác định được thân phận của Lý Hạo, xác định được sự tồn tại về thanh kiếm của Lý gia, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy, còn được cầm ở trên tay, chính là sự thật 100%.

Trong lúc nói chuyện, đã tới quán cơm.

Vương Minh xuống xe, liền đi đến quầy gọi món, sẵn tiện đợi Trần Na, còn Lý Hạo thì đi tìm chỗ đậu xe.

...