"Phương Vũ, ngươi cần gì phân cao thấp với bọn người Hứa Linh chứ, tất cả mọi người đều cùng một lớp, về sau có khả năng cũng sẽ tiếp tục ở chung!" Viên Thành nhịn không được nói.
Phương Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ta không ưa Hứa Linh, còn có tên Chu Hạo kia, hai người này dựa vào vận khí mà thôi, để bọn họ đánh vỡ kỷ lục người mới khoang giả lập thật sự là sỉ nhục!"
Vân Yên nghe vậy mà lắc đầu.
Phương Vũ bình thường làm người cũng không tệ lắm, chỉ là tính tình có chút cao ngạo.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ngoài cửa lớn phòng tuyến trạm nam, các giáo viên cấp ba đều đứng ở biên giới khu hoang dã, vừa nhìn đồng hồ vừa lộ vẻ lo lắng.
Gần bốn ngày bọn họ hoàn toàn không biết tình huống của các học sinh tại khu hoang dã.
Thẩm Tĩnh sắc mặt bình tĩnh, hắn đã sớm biết được từ phía Trử doanh trưởng về hành động dọn sạch khu hoang dã lần này, mặc dù có không ít học sinh bị thương nhưng không có ai tử vong, trong đó phần lớn các học sinh cấp ba đều sợ hãi nên chỉ tìm kiếm ở biên giới khu vực, căn bản không có nguy hiểm gì.
Ngược lại là tiểu đội học sinh của lớp huấn luyện trọng điểm trường cấp 3 Khúc Thành lại có mấy tình huống tương đối nguy cấp, may mà có võ giả quân doanh hỗ trợ mới biến nguy thành an.
"Cơ hội lần này là ngàn năm một thuở, hi vọng bọn họ có thể có thu hoạch!"
Thẩm Tĩnh thở dài trong lòng, học sinh bình thường dưới tình huống tình huống bình thường rất khó đột phá cửa ải khí huyết, còn học sinh có chút gia thế bối cảnh mặc dù dễ dàng tăng lên tới cảnh giới võ giả, nhưng muốn tăng lên nữa thì cần càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn.
Mà lần này lãnh đạo quân khu mở ra tất cả khu vực hoang dã, còn là thời kỳ bỏ trống sau thú triều, đối với rất nhiều học sinh mà nói là một cơ hội cá chép hóa rồng, bắt được liền có thể thay đổi vận mệnh của con người, còn bỏ lỡ thì chỉ có thể tiếp tục làm người bình thường.
Đám người Trịnh Hiệu trưởng đứng bên cạnh Thẩm Tĩnh, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm khu hoang dã, trên mặt cũng mang theo vẻ lo lắng.
"Đã trở về, đã trở về!" Bỗng nhiên có người kêu to lên.
Chỉ thấy trên đường đi thông đến khu hoang dã của căn cứ thành phố lần lượt xuất hiện một vài tiểu đội học sinh trên người dính đầy vết máu đã khô, sắc mặt bọn họ mệt mỏi đi tới.
Các giáo viên và huấn luyện viên nhao nhao xông lên hỏi han ân cần.
Không ít học sinh thấy có người hỏi han thì bắt đầu gào khóc, kể lể ủy khuất của mình.
"Quá khó khăn đi lão sư, chúng ta kém chút nữa chết ở bên trong!"
"Đúng vậy, lần sau ta sẽ không tham gia loại hành động này nữa!"
"Hu hu hu, ta nhớ cha mẹ, ta muốn về nhà!"
Không ít tiểu đội học sinh đã sức cùng lực kiệt, ngã trái ngã phải ngồi bệt dưới đất.
Lãnh đạo trường học vội vàng an ủi: "Trở về là tốt rồi!"
Không bao lâu sau, trên đường lớn lục tục xuất hiện tiểu đội học sinh của trường cấp ba Khúc Thành, bộ dáng bọn họ cũng chật vật không chịu nổi.
Trịnh Hiệu trưởng, thầy phụ trách và Hồng chủ nhiệm cũng vội vàng tiến lên hỏi han.
"Thế nào, có thu hoạch không?" Bọn họ mở miệng liền hỏi thu hoạch, dù sao đối với học sinh khóa này của trường Khúc Thành bọn họ vẫn rất ký thác kỳ vọng.
Nhưng mà các học sinh này đều lắc đầu: "Lão sư, hiệu trưởng, những yêu binh kia quá mạnh, chúng ta căn bản khó có thể ngăn cản, chỉ có thể không ngừng trốn tránh, làm sao có thời giờ đi tìm những thứ khác!"
"Đúng vậy, có thể còn sống trở về đã rất tốt rồi!"
Đám người Trịnh Hiệu trưởng sắc mặt tối sầm, trong lòng thất vọng không thôi.
Theo sắc trời càng ngày càng tối, số lượng tiểu đội học sinh từ khu hoang dã trở về càng ngày càng nhiều, trong đó không thiếu tiểu đội của lớp huấn luyện trọng điểm trường Khúc Thành.
Thẩm Tĩnh vẫn đứng tại chỗ lúc này mới chậm rãi tiến lên.
Tiểu đội học sinh của lớp huấn luyện trọng điểm trường Khúc Thành vừa nhìn thấy Thẩm Tĩnh liền tự giác xếp thành đội ngũ.
"Vương Minh, thành tích tiểu đội của ngươi thế nào?" Thẩm Tĩnh đầu tiên là nhìn về phía năm người Vương Minh, hỏi.
Vương Minh bước ra khỏi hàng, vội vàng lấy ra toàn bộ đồ vật trong ba lô không gian.
Ào!!!
Trên mặt đất lập tức có thêm không ít tài liệu yêu binh và một số tài nguyên trân quý.
"Oa, là Hồng Huyết Quả, Thiên Diện Hoa!"
"Ái chà, hơn ba mươi yêu binh sơ cấp, còn có ba yêu binh trung cấp!"
"Quá lợi hại đi!"
Không ít học sinh của các tiểu đội khác đều xúm lại, nhìn đồ vật trên mặt đất mà kinh ngạc hâm mộ.
Hiệu trưởng và lão sư các trường khác thì cảm thán không thôi.
"Không hổ là lớp huấn luyện được Cục giáo dục chú ý trọng điểm, chiến lực quả thực không tầm thường!"
"Không tệ, yêu binh trung cấp không dễ dàng đối phó, tiểu đội năm người bọn họ có thể đánh chết ba con chứng tỏ bọn họ phối hợp rất là ăn ý!"
"Haizzz, trường học chúng ta cũng nên tìm cơ hội thành lập một lớp huấn luyện trọng điểm mới được."
Thẩm Tĩnh nghe xung quanh nghị luận, sắc mặt không thay đổi, nhìn lướt qua Hồng Huyết Quả và Thiên Diện Hoa, thản nhiên nói: "Thu hoạch bình thường!"
Sắc mặt năm người Vương Minh trực tiếp sụp đổ.
"Lý Kế!" Thẩm Tĩnh lại nhìn về phía tiểu đội bảy người Lý Kế.
Ào!!!
Giống như tiểu đội Vương Minh, Lý Kế đi lên trước lấy ra toàn bộ thu hoạch, vô luận là tài liệu yêu binh hay là tài nguyên trân quý đều nhiều hơn tiểu đội Vương Minh.
Thậm chí trong đó còn có một gốc Thanh Lạc Thảo có giá trị không thấp hơn so với Phượng Vũ lấy ra trước đó.
"Coi như tạm được." Rốt cuộc trên mặt Thẩm Tĩnh cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Tiểu đội bảy người Lý Kế nắm chặt nắm đấm, lẫn nhau hưng phấn, có thể để cho Thẩm huấn luyện viên nghiêm khắc nói một tiếng tạm được liền mang ý nghĩa bọn họ lần này có thu hoạch thực sự không tệ.
Những học viên của các trường cấp ba khác vô cùng ghen tị, vì mỗi một gốc tài nguyên này đều có thể dễ dàng giúp cho bọn họ đột phá cửa ải khí huyết của bản thân tăng lên một tầng.
"Mau nhìn, là tiểu đội của các thiên tài Yến Kinh Phương Vũ, Viên Thành trở về!" Bỗng nhiên có người lớn tiếng hô lên.