TRUYỆN FULL

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Chương 120: Trục Xuất

"Được." Chân Thẩm Tĩnh giẫm mạnh một cái, thân hình nhảy ra ngoài, rất nhanh từ trong quân doanh đem ra một cái chậu.

Hắn trở lại trước mặt đội ngũ học sinh, hỏi: "Ai còn nước không?"

"Ta còn." Không ít học sinh nhao nhao tiến lên đổ nước vào trong chậu.

Sắc mặt Phương Vũ trở nên khó coi, nắm chặt bàn tay, khẩn trương nhìn Hứa Linh.

Hứa Linh thì chậm rãi lấy ra gốc nấm Băng Châm Cô để vào trong chậu nước.

"Xùy xùy."

Khí lạnh của Băng Châm Cô lập tức đóng băng chậu nước.

"Trời ạ! Đó là Thảo Mộc Chi Linh, Băng Châm Cô!"

"Băng Châm Cô?!!"

"Bà mẹ nó bọn họ có vận khí gì vậy?"

"Điên rồi, ngay cả Băng Châm Cô mà bọn họ cũng có thể tìm được! A a a, ta hâm mộ, ghen ghét quá đi!"

"Tuy rằng Băng Châm Cô chỉ là Thảo Mộc Chi Linh cấp thấp nhất, nhưng nó cũng là Thảo Mộc Chi Linh a!"

Các học sinh, lãnh đạo trường học, lão sư, huấn luyện viên, tiểu đội võ giả nhìn thấy Băng Châm Cô mà trong mắt thi nhau tuôn ra vẻ khiếp sợ cùng khó có thể tin nổi.

Thảo mộc chi linh là tài nguyên tu luyện cực kỳ hiếm thấy, thuộc về loại thiên tài địa bảo, mỗi một loại thảo mộc chi linh đều tập hợp năng lượng tinh hoa trong trời đất mà thai nghén, là bảo vật có thể ngộ nhưng không thể cầu!

Thẩm Tĩnh cũng chấn động, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Băng Châm Cô đã đông kết thành khối băng trong chậu nước, nhịn không được tiến lại gần, cúi đầu nhìn ra phía sau Băng Châm Cô.

"Ba đường vân huyết sắc! Ha ha ha ha, vận khí của Hứa Linh ngươi không phải tốt kiểu bình thường đâu!"

Sau khi xác định gốc Băng Châm Cô này có thể dùng được, hắn kích động cười to.

Mà Phương Vũ nghe nói như thế trong lòng còn có một tia chờ đợi đã hoàn toàn biến mất.

Khuôn mặt thanh lệ của nàng tràn đầy vẻ chấn kinh, thân thể cũng không tự chủ được liên tiếp lui về phía sau, phảng phất như người mất hồn.

Lôi Kim Bằng thấy vậy vội tiến lên đỡ lấy Phương Vũ, cắn răng thở dài: "Chúng ta thua rồi, không nghĩ tới Hứa Linh này lại có thể tìm được Thảo Mộc Chi Linh! Ông trời thật là không có mắt a!"

Đám người Viên Thành, Vân Yên nhìn nhau, đều nhìn ra nụ cười khổ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Bọn họ vô luận như thế nào cũng không ngờ rằng mình sẽ thua bởi một gốc thảo mộc chi linh.

Nhưng bọn họ thua không oan, loại tài nguyên hiếm thấy như Thảo Mộc Chi Linh này thật sự là đụng phải đại khí vận mới có được.

"Chiếc vòng tay may mắn kia quả là đồ vật cực phẩm!" Viên Thành không khỏi nhìn chiếc vòng trên cổ tay Hứa Linh, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ nồng đậm.

Vân Yên cũng nhịn không được gật đầu: "Đúng vậy!"

"Không!!!" Đột nhiên Phương Vũ thoát khỏi sự nâng đỡ của Lôi Kim Bằng, bước đến trước người Hứa Linh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi… ngươi gian lận!"

"Thảo Mộc Chi Linh là tài nguyên hiếm thấy làm sao có thể tìm được ở khu hoang dã, nhất định là ngươi đã chuẩn bị sẵn! Chắc chắn là như vậy!"

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Vũ, trong ánh mắt mang theo thương hại.

"Vị thiên tài Yến Kinh này cũng quá không chịu thua đi!"

"Đúng vậy, nàng có vẻ điên rồi!"

"Bối cảnh của gia đình Hứa Linh mặc dù không tệ, nhưng cũng không có khả năng có được thảo mộc chi linh!"

"Đúng vậy, nếu như Hứa gia có Thảo Mộc Chi Linh thì cha của Hứa Linh đã sớm trở thành Tông Sư cao cấp, hoặc là dùng trên người Hứa Linh để nàng trở thành Tông Sư cao cấp rồi."

"Đạo lý này ngay cả trẻ con cũng có thể hiểu được!"

Các học sinh không chút khách khí nghị luận.

Hứa Linh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Vũ.

Phương Vũ nghe được nghị luận mà toàn thân chấn động, hét lên: "Không có khả năng! Không có khả năng! Các ngươi đều nói dối!"

Lúc này Chu Hạo mới tiến lên vài bước, thản nhiên nói: "Phương Vũ, không phải ngươi muốn chơi xấu đấy chứ?"

Vừa nói hắn vừa ngưng tụ khí huyết thành một tia mạnh mẽ đánh về phía Phương Vũ.

Phương Vũ vốn đang ở rong trạng thái mê muội lập tức tỉnh táo lại.

"Ta… ta..." Nàng ấp úng nói không ra lời.

"Đủ rồi!" Thẩm Tĩnh quát khẽ một tiếng.

Lập tức tiếng nghị luận ồn ào chung quanh hoàn toàn biến mất.

Thẩm Tĩnh nhìn về phía Phương Vũ, lắc đầu nói: "Phương Vũ, ta rất thất vọng về ngươi! Mặt khác, nếu đã đánh cược thì phải thực hiện đánh cược, học sinh trong huấn luyện doanh tinh anh Yến Kinh sẽ không vì thua cược mà không chịu nổi!"

Phương Vũ cắn môi, nàng là một nữ sinh rất cao ngạo, ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy khom người gọi Hứa Linh một tiếng đại tỷ còn khó hơn giết nàng.

Hứa Linh đã nhìn ra Phương Vũ không muốn thực hiện vụ cá cược, bèn lên tiếng: "Thẩm huấn luyện viên, hay là thôi đi, nhưng mà ta có một đề nghị, đó là Phương Vũ không thể ở lại lớp huấn luyện trọng điểm nữa!"

Phương Vũ nghe vậy hai mắt trừng lớn.