"Cẩn thận!" Hứa Linh phát giác được động tác của Cơ Vũ Phàm, vội vàng hô lên.
Nhưng mà một thương với chiến lực sánh ngang Đại Tông Sư này có tốc độ quá nhanh.
Hứa Linh chỉ kịp nhắc nhở, căn bản không có thời gian đi ngăn cản.
Cơ Vũ Phàm nhìn Chu Hạo không có bất kỳ phản ứng gì, vẻ khinh thường trên mặt hắn dần dần dày lên.
Thực lực như vậy cũng xứng cùng ta tranh đoạt Băng Cơ Chi Thể của Hứa Linh sao?
Xẹt!!!
Ngay khi mũi thương sắp đâm xuyên qua lồng ngực Chu Hạo, Chu Hạo bước chân di chuyển, tay trái của hắn nhẹ nhàng giơ lên, mũi thương sượt qua quần áo hắn.
"Làm sao có thể?"
"Vậy mà né tránh được?"
"Chu Hạo đã làm như thế nào?"
Đám người Viên Thành, Vân Yên đang ra sức chạy ở cách đó không xa, kỳ thật bọn họ đều chú ý đến động tĩnh bên phía Chu Hạo, dù sao thiên tài thể chất đặc thù như Cơ Vũ Phàm quá khiến cho người ta chú ý, bởi vậy khi thấy Chu Hạo vậy mà tránh né được một kích của Cơ Vũ Phàm, trên mặt bọn họ liền lộ ra vẻ chấn kinh.
Phải biết, cho dù là bọn họ đối mặt Cơ Vũ Phàm công kích cũng không có nắm chắc né tránh được.
Hứa Linh đạt tới Tông Sư cảnh cũng chỉ có thể lo lắng nhắc nhở.
Mặc dù Chu Hạo ở hai giai đoạn trước biểu hiện kinh người, nhưng đám người Viên Thành, Vân Yên lại không cho rằng Chu Hạo đã có được thực lực có thể chống lại Cơ Vũ Phàm.
Nhưng sự thật lại bày ở trước mắt bọn họ.
"Chẳng lẽ vị tuyệt thế thiên tài ẩn giấu trong trường học kia chính là Chu Hạo?" Một ý nghĩ như vậy không hẹn mà cùng sinh ra trong đầu Viên Thành, Vân Yên.
Nhưng rất nhanh bọn họ cùng nhau lắc đầu, vì bọn họ thật sự khó có thể tin được Chu Hạo lại là thiên tài tuyệt thế chiến lực vô song thi triển ra một đao kinh diễm, hơn nữa còn đánh chết một vị cường giả Đại Tông Sư của Ám Thần Hội.
Cơ Vũ Phàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt âm trầm: "Ngươi cũng dám né tránh?"
Chu Hạo lạnh lùng cười nói: "Làm sao? Ngươi muốn giết ta mà còn không cho phép ta tránh à? Đây là lần đầu tiên ta đụng phải một tên ngạo mạn như ngươi đấy!"
Nói xong hắn nhanh chóng đưa tay ra, bắt lấy trường thương mà Cơ Vũ Phàm đâm ra, sau đó dùng sức kéo một phát.
Cơ Vũ Phàm cùng trường thương lập tức mang theo quán tính công kích vọt về phía Chu Hạo.
Bành!!!
Chu Hạo tùy ý đá ra một cước, thân thể Cơ Vũ Phàm giống như diều đứt dây, cực tốc bay rớt ra ngoài đập vào trong vạn con yêu tướng phía sau.
"Phốc phốc phốc!"
Cơ Vũ Phàm điên cuồng vung ra trường thương, toàn lực đánh chết từng con yêu tướng, nhưng số lượng yêu tướng quá nhiều, ngắn ngủn vài giây đã bao phủ toàn bộ người hắn.
Trước khi bị đào thải, tiếng hét phẫn nộ của hắn truyền ra: "Chu Hạo, đến huấn luyện doanh ngươi chờ đó cho lão tử! Ngươi triệt để xong đời!"
Đối với uy hiếp của Cơ Vũ Phàm, Chu Hạo không chút nào để ở trong lòng.
“Á!!!”
Lúc này tốc độ của Yêu Tướng đã nhanh hơn, hơn bốn mươi thí sinh dự thi rơi ở phía sau toàn bộ bị xé thành thịt vụn, thân thể biến mất khỏi quảng trường hoàn cảnh giả lập.
Mắt thấy hơn vạn con yêu tướng sắp đuổi kịp bọn người Chu Hạo, Viên Thành, Vân Yên cắn răng một cái, tốc độ hơi dừng lại, thân hình lập tức lui lại phía sau.
Đám người Phương Vũ, Lôi Kim Bằng thấy vậy đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo hơi suy nghĩ, động tác cũng cấp tốc chậm lại.
Rất nhanh năm người đã giữ được cùng một tốc độ với ba người Chu Hạo.
"Hứa Linh, bắt lấy tay của chúng ta!" Viên Thành hô to.
"Viên Thành, Vân Yên,… cám ơn các ngươi!" Hứa Linh sao còn không rõ ràng bọn người Viên Thành là muốn giúp mình vượt qua giai đoạn chạy trốn này.
Gần như trong nháy mắt, bàn tay của tám người đã nối thành một dải.
"Xông lên!!!"
Bọn họ dùng hết toàn lực chạy nước rút, trong tám người tuy thực lực mạnh yếu khác nhau, nhưng ở dưới tình huống bện thành một sợi dây thừng lại đột nhiên bộc phát ra tốc độ cực nhanh, hơn mười người dự thi còn lại rất nhanh đã bị tám người bọn họ vượt qua.
Á!!!
Bảy, tám giây đồng hồ trôi qua, lại có sáu người dự thi bị loại.
Lúc này trên quảng trường còn lại mười bốn thí sinh dự thi, trong đó gồm tám học sinh của trường Khúc Thành, bốn người của huấn luyện doanh tinh anh Yến Kinh, hai người còn lại là thiên tài của các căn cứ thành phố khác.
"Sắp tới rồi!"
Lúc này khu vực an toàn trong phạm vi hai mét đã gần trong gang tấc, nhưng sắc mặt của đám người Viên Thành, Vân Yên lại hơi đổi.
Bởi vì khu an toàn không chứa được tám người, nhiều nhất chỉ có thể chen vào năm người!
"Ai đi vào và ai đi ra ngoài đây?" Đối mặt với lựa chọn, đám người đứng ở rìa khu vực an toàn, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Dù sao bọn họ cũng rất rõ ràng, một khi bị loại rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội gia nhập huấn luyện doanh tinh anh toàn cầu!
Cơ hội có thể thay đổi nhân sinh như vậy, nếu bỏ lỡ ai cũng sẽ hối hận cả đời.