"Mẹ kiếp, đây là Hứa Linh sao?"
"Đẹp quá đi!"
"Chẳng lẽ nàng đã đi chỉnh dung?"
"Kiến thức nông cạn! Hứa Linh kích phát Băng Cơ Chi Thể, khí chất của nàng sẽ tự nhiên bị cải tạo!"
"Không được, ta không chịu nổi rồi, ta cảm giác mình đã yêu nàng!"
Các nam sinh trợn tròn con mắt, hận không thể xông lên nhìn gần Hứa Linh, mà nữ sinh ai cũng hâm mộ ghen tị với nàng.
Năm người Chu Hạo đi lên phía trước.
"Cố lên!" Trương Nghị giơ nắm đấm hô lên.
"Cùng nhau cố lên!" Chu Hạo cười nói.
Trên đài cao, ánh mắt Thẩm Tĩnh nhìn qua nhìn lại năm người Chu Hạo và Trương Nghị, trong lòng suy đoán đến cùng ai là vị tuyệt thế thiên tài ẩn tàng của trường Khúc Thành.
Tuy Hứa Linh đột nhiên xuất hiện khiến cho ý niệm xác định thân phận vị tuyệt thế thiên tài kia trong lòng hắn phai nhạt đi không ít, nhưng hắn cũng không triệt để bỏ đi người khác.
"Bắt đầu!"
Huýt!!!
Một tiếng huýt sáo vang lên, cánh cửa lồng sắt nhanh chóng mở ra.
Chu Hạo đối mặt với Hồng Quan Xích Mãng, chỉ thấy tốc độ của con rắn này vượt xa bốn yêu binh cấp thấp khác, khoảng cách mấy trăm mét mà gần như không đến mười giây nó đã vọt tới.
"Ha ha ha ha, tên Chu Hạo này quá xui xẻo!"
"Ta nhớ tại khảo hạch thực chiến lần trước, Chu Hạo lấy vận khí nghịch thiên đánh chết thú biến dị, thu được cơ hội tiến vào lớp huấn luyện, nhưng lần này hắn thế mà đụng phải Hồng Quan Xích Mãng!"
"Ta đã sớm nói vận khí tốt hơn nữa cũng có một ngày dùng hết mà!"
"Ta cược hắn sống không quá mười giây!"
"Ngươi đánh giá cao hắn rồi, nhiều nhất là ba giây!"
Không ít học sinh lớp mười hai đều cười to nghị luận, đối với Chu Hạo bọn họ tự nhiên không xa lạ gì, dù sao hắn cũng là người duy nhất dựa vào vận khí để tiến vào lớp huấn luyện.
Những học sinh khác trong lớp huấn luyện đã thông qua khảo hạch, một số trong đó cũng âm thầm châm biếm Chu Hạo.
Trên đài cao, ánh mắt đại bộ phận phụ huynh đều tập trung ở trên người Hứa Linh, mà Hứa Chấn Quốc lại nhìn chằm chằm Chu Hạo.
Phốc!!!
Một kích này của Hồng quan xích mãng như tia chớp, Chu Hạo ra vẻ vụng về nghiêng người né tránh, thân thể gần như lướt qua lân giáp của xích mãng.
Mà sau khi Hồng quan xích mãng đớp hụt, cái đuôi của nó lập tức quét về phía Chu Hạo.
Chu Hạo trực tiếp đem chiến đao đặt ngang trước người, đồng thời bước chân nhẹ nhàng tạo ra một cái độ cong.
Bành!!!
Lực đạo từ cái đuôi của Hồng quan xích mãng rất cường đại, trực tiếp đánh lui Chu Hạo.
Nhưng Chu Hạo đứng ở góc độ vừa vặn để đánh vào vị trí đầu nó.
Hai tay Chu Hạo giơ chiến đao lên, cố gắng dùng lực chém một cái.
Đầu của hồng quan xích mãng kêu lên răng rắc, bị chiến đao cắt thành hai nửa.
"Cái gì?!!"
Hứa Chấn Quốc nhìn chằm chằm Chu Hạo, đột nhiên đứng lên.
Các phụ huynh học sinh khác nhìn thấy động tác của Hứa Chấn Quốc đều ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh bên tai bọn họ liền truyền đến tiếng xôn xao như thủy triều.
Chỉ thấy các học sinh lớp mười hai trên khán đài đều kinh hô lên.
Thẩm Tĩnh vốn đang quan sát Hứa Linh chiến đấu cũng đã nhận ra khác thường, hắn quét nhìn về phía vị trí Chu Hạo mà không khỏi giật mình.
"Không...không ngờ Chu Hạo lại là người đầu tiên giết chết yêu binh?"
Grào!!!
Lồng sắt thứ hai mở ra, Độc Giác Dã Trư liền xông về phía Chu Hạo.
Thẩm Tĩnh, không ít phụ huynh và đám người Hứa Chấn Quốc lần này đều tập trung vào Chu Hạo.
Chỉ thấy thân thể Chu Hạo như lò xo, trong nháy mắt Độc Giác Dã Trư xông lên hắn biên độ nhỏ bắn người ra, sau đó nghiêng người xuất đao.
Xoẹt!!!
Đầu của Độc Giác Dã Trư rơi xuống, thân thể nó vẫn duy trì quán tính như cũ.
Trên khán đài, tiếng kinh hô như thủy triều lần nữa truyền ra.
Chu Hạo gọn gàng giết chết Độc Giác Dã Trư như thế, thật sự là nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Nếu như vừa rồi Chu Hạo đánh chết Hồng quan xích mãng còn có thể miễn cưỡng nói là có thành phần vận khí nhất định, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều có thể nhìn ra chiến lực mà Chu Hạo biểu hiện ra khi chém chết con Độc Giác Dã Trư này.
Trên đài cao, Hứa Chấn Quốc nhịn không được kinh ngạc nói: "Thực lực của Chu Hạo này..."
Thẩm Tĩnh đưa tay cắt ngang: "Không được hé răng, tiếp tục xem.”
Phụ huynh của những học sinh khác muốn mở miệng lập tức ngậm miệng lại, Hứa Chấn Quốc cũng cố nén sự kinh ngạc trong lòng, tiếp tục xem xét.
Kế tiếp là Bạch lang, báo tuyết sừng hươu,...
Nhưng mỗi một con yêu binh đều bị Chu Hạo nhanh chóng đánh chết, toàn bộ quá trình nhiều nhất không quá năm giây.
Chu Hạo đánh chết mười con yêu binh mà mới dùng hơn một phút thời gian.
Tốc độ đánh giết như vậy đã đuổi sát các thiên tài Yến Kinh.
Khi hắn từ sân chiến đấu lui ra, cả sân luyện võ đều lặng ngắt như tờ.