TRUYỆN FULL

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Chương 131: Thiên Phú Chiến Đấu Trời Sinh

Học sinh của lớp huấn luyện kinh ngạc nhìn Chu Hạo trở về đội ngũ, một đám vẻ mặt khó có thể tin.

"Vừa rồi Chu Hạo thể hiện ra khí huyết tuyệt đối đã đạt đến võ giả!"

"Đúng vậy, không ngờ Chu Hạo luôn xếp hạng chót trong lớp vậy mà cũng không nói tiếng nào đột phá đến cấp độ võ giả!"

"Hẳn là Hứa Linh đã cho Chu Hạo không ít tài nguyên trân quý từ thu hoạch quét sạch khu hoang dã, nhiều tài nguyên như vậy cho dù là heo cũng có thể đột phá đến võ giả!"

"Nhưng cho dù là võ giả cũng không có khả năng nhanh chóng đánh chết yêu binh như vậy, hơn nữa còn là mười con!"

"Chu Hạo từ khi nào trở nên mạnh như thế?"

Hầu hết các học sinh lớp huấn luyện đều không nhịn được mà bàn tán xôn xao.

Trên đài cao, Thẩm Tĩnh thu hồi ánh mắt khiếp sợ.

Trịnh Hiệu trưởng bên cạnh không khỏi tiến lên, nhỏ giọng nói: "Thẩm huấn luyện viên, Chu Hạo đột nhiên bộc phát thực lực mạnh như vậy, hắn sẽ không phải là..."

Thẩm Tĩnh lắc đầu: "Sẽ không! ta đã quan sát tỉ mỉ, Chu Hạo có khí huyết cũng chỉ là cấp độ võ giả, hắn sở dĩ có thể nhanh như vậy đánh chết yêu binh là vì hắn có thiên phú chiến đấu trời sinh!"

"Thiên phú chiến đấu trời sinh?" Phụ huynh của các học sinh bao gồm cả Hứa Chấn Quốc cùng nhau kinh hô lên.

"Đúng." Sắc mặt Thẩm Tĩnh nghiêm trọng: "Các ngươi hẳn là đã chú ý tới, biên độ dịch chuyển của Chu Hạo vô cùng nhỏ bé, đây thật ra là thân pháp Nhập Vi cảnh, nhưng thân pháp của Chu Hạo lại căn bản không có chương trình, nói rõ hắn không có học tập qua phương diện này, hơn nữa lúc mới bắt đầu hắn dịch chuyển động tác vụng về cứng ngắc, nhưng về sau lại càng ngày càng thuần thục."

"Loại tình huống này chỉ có một cách giải thích, đó chính là thiên phú chiến đấu bẩm sinh!"

Nói đến đây, Thẩm Tĩnh cảm khái nói: "Ta ở huấn luyện doanh tinh anh Yên Kinh làm huấn luyện viên gần hai mươi năm, nhưng loại học sinh có thiên phú chiến đấu này rất ít, không nghĩ tới ở trường trung học Khúc Thành thế mà phát hiện một người!"

"Thẩm huấn luyện viên, không phải ta hoài nghi ngài, mà là Chu Hạo này trước đó luôn một mực không có biểu hiện ra thiên phú chiến đấu gì, lần này thực chiến lại biểu hiện ra ngoài có quá trùng hợp hay không?" Hứa Chấn Quốc nhíu mày hỏi.

Thẩm Tĩnh nhìn thoáng qua Hứa Chấn Quốc, thản nhiên nói: "Lần trước thi đấu thực chiến, Chu Hạo đánh chết hai con thú biến dị, các ngươi cảm thấy đó thật sự chỉ là vận khí sao?"

Trong mắt phụ huynh các học sinh khác sáng lên: "Đúng vậy, lúc ấy ta cũng cảm thấy kỳ quái, một học sinh có vận khí tốt đến đâu cũng không có khả năng đánh chết thú biến dị đúng thời cơ như vậy, bây giờ suy nghĩ kỹ một chút rất có thể là do Chu Hạo có thiên phú chiến đấu!"

Hứa Chấn Quốc cũng cẩn thận nhớ lại.

Giọng nói của Thẩm Tĩnh tiếp tục vang lên: "Thật ra cũng không có gì khó hiểu, thiên phú chiến đấu chủ yếu biểu hiện ở việc nắm chắc thời cơ, nhất là khi chiến đấu với kẻ địch, mà thời cơ kẻ địch sơ hở trôi qua tức thì, phần lớn người căn bản không thể bắt được loại sơ hở này, nhưng người giống như Chu Hạo lại có thể chuẩn xác bắt được, từ đó lấy yếu thắng mạnh!"

Nghe Thẩm Tĩnh nói như vậy, trong đầu Hứa Chấn Quốc lập tức lóe lên cảnh tượng trước đó Chu Hạo đánh chết Hồng quan xích mãng, hắn lợi dụng đuôi rắn để mượn lực đánh vào đầu rắn, lập tức không khỏi gật đầu thật mạnh: "Thẩm huấn luyện viên, thụ giáo!"

Trịnh Hiệu trưởng thấy vậy, hỏi: "Thẩm huấn luyện viên, thiên phú chiến đấu bẩm sinh đã thưa thớt như vậy, xem ra Chu Hạo này cũng là một thiên tài, bồi dưỡng thêm một chút hắn có lẽ có thể trở thành cường giả!"

Thẩm Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Người có thiên phú chiến đấu thường thường khi trưởng thành sẽ rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể trưởng thành. Tư chất căn cốt của Chu Hạo này quá mức bình thường, trước đó vẫn kẹt ở khí huyết gấp một lần, nếu như không nhờ thanh lý khu hoang dã đạt được không ít tài nguyên, có lẽ cả đời này hắn cũng rất khó đột phá võ giả!"

Hứa Chấn Quốc nghe xong trong lòng lắc đầu, thầm nghĩ mình không thể mềm lòng, vẫn phải chia rẽ con gái mình cùng Chu Hạo.

Nhưng lúc này, Thẩm Tĩnh lại đột nhiên đổi giọng: "Nhưng thiên phú chiến đấu quá hiếm thấy, thật không dễ gì phát hiện một cái như vậy, dù sao cũng phải cho hắn một ít cơ hội."

Hứa Chấn Quốc lập tức cười khổ: "Thẩm huấn luyện viên, vậy ý của ngài rốt cuộc là Chu Hạo có đáng giá bồi dưỡng hay không?"

"Xem tạo hóa của hắn đi." Thẩm Tĩnh lập lờ nước đôi nói.

Hứa Chấn Quốc bó tay rồi, lớp huấn luyện thực chiến khảo hạch theo đội cuối cùng này của Chu Hạo đã hạ màn.

Trong đội, Trương Nghị kích động vỗ vai Chu Hạo: "Được lắm, Hạo huynh, không ngờ ngươi cũng đột phá đến võ giả!"

Chu Hạo cười he he nói: "Đây không phải là ta muốn cho các ngươi một sự kinh hỉ sao?"

Nói xong hắn nhìn về phía Hứa Linh.

Trên gương mặt trắng như ngọc của Hứa Linh lúc này cũng tràn đầy nụ cười hưng phấn, Chu Hạo thông qua khảo hạch thực chiến so với chính nàng thông qua còn vui vẻ hơn.

Nhưng khi thấy Chu Hạo nháy mắt nhìn qua, bộ dáng muốn nàng khích lệ, nụ cười trên mặt nàng lập tức thu lại, hừ nói: "Hừ, ngươi không phải cho chúng ta kinh hỉ mà là kinh hãi, hại ta cùng Trương Nghị không công lo lắng thay ngươi, buổi tối nhớ mời cơm đền bù cho chúng ta."

Trương Nghị nghe xong, cười nói: "Đúng đúng, Chu Hạo, ngươi phải mời cơm chúng ta đó!"

"Không thành vấn đề, nếu được buổi tối các ngươi tới nhà ta, mẹ ta nấu cơm ăn rất ngon." Chu Hạo không hề nghĩ ngợi nói.

Trương Nghị vội vàng gật đầu: "Được, vậy thì tới nhà ngươi nếm thử tay nghề của dì đi!"

Hứa Linh lại bắt đầu do dự: "A, đi nhà ngươi sao? Có quấy rầy đến dì thúc không? Mà nhanh như vậy đã gặp phụ huynh của ngươi thì có chút..."

Chu Hạo cười ha hả: "Hứa Linh, ngươi sợ gặp phụ huynh của ta à?"

Hứa Linh không muốn để cho Chu Hạo đắc ý, lập tức giả vờ hung hăng nói: "Đi thì đi, ta không sợ đâu! Ngoài ra buổi tối ngươi phải mua chút rượu, chúng ta phải chúc mừng thật tốt."

"Được!" Chu Hạo không kìm được vui mừng nói.