TRUYỆN FULL

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Chương 133: Chuyện Hai Ta

Thu hồi suy nghĩ, Chu Hạo cũng không quên đêm nay Trương Nghị cùng Hứa Linh đều sẽ tới.

Bởi vậy hắn nhanh chóng quét dọn phòng khách, sau đó lại đi siêu thị mua một ít trái cây, thuận tiện còn đem rượu ngon cha hắn không nỡ uống lấy ra.

"Đinh đông."

Vừa thu dọn xong, ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông cửa, Chu Hạo vội mở cửa ra.

Đập vào mắt hắn là Hứa Linh đã tỉ mỉ trang điểm, tóc nàng tản ra mùi thơm ngát, tựa hồ vừa mới tắm rửa xong,kép tóc hồ điệp được trang trí trên bím tóc đuôi ngựa phía sau, hai sợi tóc một trái một phải theo hai bên tóc mai rủ xuống, lông mi cũng được chải vuốt lại, làn da càng không nhiễm một hạt bụi, bóng loáng trắng nõn.

Thấy Chu Hạo đứng ngây người, Hứa Linh vụng trộm cười, ánh mắt liếc về phía phòng khách, nhỏ giọng hỏi: "Thúc dì đâu rồi?"

Chu Hạo phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Còn chưa tan tầm, ngươi mau vào đi."

Hứa Linh khẽ gật đầu, đi vào phòng khách, nhìn thấy một bên đặt dép lê, nàng tự giác cởi giày, đổi qua dép lê, sau đó tò mò đánh giá phòng khách.

"Chu Hạo, phòng của ngươi ở đâu?" Hứa Linh hỏi.

"Gian phòng phía đông kia chính là của ta." Chu Hạo trả lời một câu, liền vội vàng dẫn đầu tiến vào phòng.

Hứa Linh xì một tiếng khinh miệt: "Có phải chưa thu dọn xong không? Ngươi biết chúng ta đêm nay tới đây mà ngươi còn không chịu khó chút nào!"

Chu Hạo mang vẻ mặt vô tội: "Nào có, ta đều tự mình quét dọn rồi."

Hứa Linh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn phòng khách, hơn nữa còn dùng ngón tay sờ lên bàn trà và bàn ăn: "Cũng không tệ lắm."

Chu Hạo nhìn đường cong của Hứa Linh, trong đầu không khỏi hiện lên dáng người căng tràn của nàng trong hoàn cảnh diễn luyện giả lập, đầu óc hắn nóng lên, tiến lên nắm lấy bả vai Hứa Linh, cười he he nói: "Hứa Linh, hiện tại chỉ có hai người chúng ta."

Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Hứa Linh giật nảy mình, nhưng nàng lại không phản kháng mà cúi đầu, gò má đỏ ửng: "Ngươi… ngươi muốn làm gì?"

Nhìn Hứa Linh đỏ bừng mặt, Chu Hạo không nói gì, cúi đầu hôn Hứa Linh.

Thân thể Hứa Linh lập tức căng cứng, trái tim đập thình thịch tăng tốc nhảy lên, mắt thấy Chu Hạo sắp hôn đến mình, nàng vội thẹn thùng nhắm mắt lại.

"Chu Hạo, ta đến rồi!"

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền ra một tiếng kêu to.

Hứa Linh lập tức như là thỏ con chấn kinh, vội vàng đẩy Chu Hạo ra, bước nhanh đến vị trí sô pha ngồi xuống.

Chu Hạo im lặng, hắn thật vất vả mới lấy được dũng khí, thừa dịp thế giới chỉ còn hai người dự định âu yếm Hứa Linh, kết quả lại bị Trương Nghị cắt ngang.

Chu Hạo nhìn thoáng qua Hứa Linh đang cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, không khỏi cười khổ lắc đầu.

Trương Nghị còn chưa biết mình đã cắt ngang chuyện tốt của hai người, thấy cửa phòng khách mở liền trực tiếp đi vào: "Ồ, Hứa Linh, ngươi đến rồi à?"

Hứa Linh gật đầu như gà con.

Chu Hạo tức giận nói: "Trương Nghị, ta coi ngươi là huynh đệ của ta, kết quả ngươi còn đến muộn hơn Hứa Linh! Mau đổi qua dép lê đi!"

Trương Nghị gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Ta trở về thu dọn phòng cho nên chậm một chút."

"Trương Nghị, sao ngươi còn ngồi xe buýt? Lần trước thi đấu thực chiến cộng thêm phần thưởng của lớp huấn luyện chúng ta đều có không ít tiền, hơn nữa tài liệu yêu binh bị đánh chết cũng thuộc về ngươi, ngươi không cần tiết kiệm như vậy." Chu Hạo nhịn không được nói.

"Ta quen rồi, không sửa được." Trương Nghị cười trừ.

Thấy vậy Chu Hạo cũng không tiếp tục khuyên bảo, vì hắn biết tính cách của Trương Nghị.

"Thúc dì đâu rồi?" Trương Nghị thấy chỉ có Chu Hạo và Hứa Linh, không khỏi hỏi.

Chu Hạo nhìn thời gian: "Hẳn là đang trên đường về."

Nói xong hắn gọi điện thoại.

"Tiểu Hạo à, chuyện gì vậy?" Giọng nói của mẹ hắn Vương Thục Vân truyền ra.

"Mẹ, hôm nay ta có hai bạn học tới chơi, lúc mẹ trở về nên mua nhiều nguyên liệu nấu ăn một chút." Chu Hạo cười nói.

Vương Thục Vân trả lời: "Được, nhưng hôm nay công ty có chút việc nên ta có thể về muộn một chút, ngươi đi mua một ít đồ ăn trước đi, đừng để bạn học của ngươi đói."

"Được." Chu Hạo gật đầu.

Cúp điện thoại, hắn đặt trái cây đã mua lên bàn trà, nhìn Trương Nghị và Hứa Linh nói: "Hai ngươi thích ăn đồ ăn vặt gì để ta đi mua một ít về lấp đầy bụng trước, có lẽ đêm nay cha mẹ ta sẽ về muộn!"

Trương Nghị lắc đầu: "Ta không thích lắm."

Hứa Linh cũng lắc đầu: "Ta cũng vậy."

"Hai người các ngươi... Thôi, ta đi siêu thị trước một chuyến, các ngươi chơi điện thoại trước nhé." Chu Hạo nói xong liền trực tiếp nhảy xuống ban công.

Hứa Linh nhìn thấy liền lập tức đuổi tới ban công, chống tay vào eo nhỏ trách mắng: "Chu Hạo, cửa chính ngươi không đi mà lại nhảy xuống ban công, thực sự là có chút thực lực liền muốn bay a!"

"Lần sau ta nhất định sẽ đi cửa chính." Giọng nói của Chu Hạo truyền trở về.

Hứa Linh thở phì phì quay về phòng khách, ngồi trên ghế sô pha cầm lấy quả táo cắn một cái.

Trương Nghị cười nói: "Chu Hạo thiếu một người quản lý."

Hứa Linh gật đầu: "Đúng, hắn thiếu người giám sát."

"Hứa Linh, ta cảm thấy ngươi rất thích hợp làm người giám sát của Chu Hạo." Trương Nghị nghiêm túc nói, trên mặt lại mang theo một chút bỡn cợt.

Hứa Linh sững sờ, rất nhanh đã kịp phản ứng, hai má bỗng chốc hồng nhuận phơn phớt, hàng mi dày rậm rũ xuống, đôi mắt đen láy trừng mắt Trương Nghị: "Trương Nghị, ngươi học tính ba hoa của Chu Hạo từ lúc nào vậy, còn trêu ghẹo ta nữa chứ!"

Trương Nghị ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Ta chỉ cao hứng thôi, ngươi đừng thấy Chu Hạo bình thường tùy tiện, nhưng trong lòng hắn cũng rất mạnh mẽ, trước đây trong lớp nhiều người xem thường hắn như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ nói cái gì, càng không phản bác bọn họ, chỉ yên lặng cố gắng, may mà công phu không phụ lòng người, khảo hạch thực chiến lần này hắn rốt cuộc trổ hết tài năng!"

Hứa Linh im lặng, nàng biết rõ Chu Hạo ở lớp huấn luyện khó khăn đến cỡ nào, dù sao mỗi một học sinh xung quanh đều mạnh hơn hắn quá nhiều, hoàn cảnh như thế đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy áp lực cực lớn.

Mà rất nhiều học sinh thường thường sẽ cam chịu ở dưới loại áp lực này, cực ít người có thể hăng hái tiến lên.

Trước kia nàng cũng cho rằng Chu Hạo là loại người này, nhưng trải qua khảo hạch thực chiến vừa rồi nàng mới hiểu được Chu Hạo vẫn luôn rất cố gắng, chính vì vậy khi Chu Hạo muốn hôn nàng thì nàng mới không từ chối, dù sao người cố gắng đều đáng giá được cổ vũ.

Mà nàng cũng vô cùng nguyện ý cổ vũ cho người mình thích.