Hình ảnh chậm rãi hiện lên, bắt đầu xuất hiện là một vị nữ nhân xinh đẹp.
Đám Đại Tông Sư Hà Bưu nhịn không được cười ha hả, muốn trêu ghẹo Thẩm Tĩnh nhưng lại bị Triệu Tư lệnh trừng mắt.
Mặt Thẩm Tĩnh đỏ lên, hắn không lấy ra máy ghi chép ngay từ đầu chính là vì bên trong có một số chuyện cá nhân.
Hình ảnh không ngừng hiện ra, cuối cùng đã đến lúc ba con thú tướng cao cấp xuất hiện.
Đám người Triệu Tư lệnh nhìn về phía Tam Nhãn Tà Hổ và Hắc Lân Yêu Mãng hung hãn mà nhao nhao biến sắc.
Bọn họ có thể tưởng tượng được Thẩm Tĩnh chỉ là một Tông Sư cao cấp mà lại không sợ chết xông lên thì cần phải có dũng khí lớn cỡ nào.
Sau đó Thẩm Tĩnh không ngừng bị đánh bay, máu tươi liên tục văng ra.
Khóe miệng hắn lẩm bẩm nói muốn đứng lên, tự nhủ không thể ngã xuống cũng chậm rãi truyền ra.
Ánh mắt đám Đại Tông Sư Hà Bưu liền lộ ra vẻ kính nể, nhưng mà lúc này máy ghi chép xuất hiện một phần hư hao, hình ảnh bắt đầu mơ hồ, âm thanh đứt quãng.
Nhưng đám người Triệu Tư lệnh vẫn có thể nhìn thấy một học sinh mặc áo giáp, nhưng bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh nên bọn họ căn bản không thấy rõ dung mạo của hắn.
"Làm sao có thể?"
"Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ là một học sinh?"
Ánh mắt của từng vị Đại Tông Sư lộ ra vẻ kinh ngạc và khó tin.
"Tất cả câm miệng! Tiếp tục xem đi!" Triệu Tư lệnh quát lớn một tiếng, trong lòng hắn cũng nhấc lên sóng biển ngập trời.
Sau đó chính là hình ảnh vị học sinh mặc áo giáp chính thức kia dùng đao pháp xuất thần nhập hóa, vừa ngăn cản Tam Nhãn Tà Hổ và Hắc Lân Yêu Mãng, vừa thanh lý số lượng lớn thú binh, thẳng đến khi đuổi theo vào cửa thông đạo.
Sau khi xem xong, không chỉ Triệu Tư lệnh trầm mặc, mà các Đại Tông Sư khác như Hà Bưu và Chân Hoành cũng đều trầm mặc.
Thẩm Tĩnh không lên tiếng, dù xem lại một lần nữa mà tâm thần hắn vẫn bị chấn động như cũ.
Thật lâu sau đó, Triệu tư lệnh mới vạn phần cảm khái nói ra: "Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật khó mà tin được trên đời này lại còn có 1 vị thiên tài như thế!"
Hà Bưu gật đầu thật mạnh, phụ họa: “Không sai, đao pháp của hắn quả thực quá kinh người, thân pháp càng là xuất quỷ nhập thần!"
Chân Hoành cười khổ nói: "Ta am hiểu dùng đao, cũng tự sáng tạo bí thuật đao pháp, ta vốn dĩ còn rất tự hào, nhưng so sánh với vị học sinh này ta cảm giác đao pháp của ta rối tinh rối mù, quá là rác rưởi."
Các Đại Tông Sư còn lại cũng gật đầu đồng cảm.
"Lão Thẩm, là ta trách oan ngươi!" Triệu tư lệnh vỗ vỗ bả vai Thẩm Tĩnh nói.
Thẩm Tĩnh lắc đầu nói: "Triệu tư lệnh, không thể trách ngươi, thật ra ngay cả ta cũng không dám tin."
Trong mắt Triệu tư lệnh mơ hồ lộ ra vẻ kích động: "Ông trời không tuyệt nhân loại chúng ta! Có thể xuất hiện thiên tài tuyệt thế bực này, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt đến khi trưởng thành, hắn nhất định danh chấn dị tộc!"
"Đúng vậy, chúng ta phải bồi dưỡng hắn thật tốt mới được!" Các Đại Tông Sư còn lại cũng nhao nhao phụ họa.
Nhưng Thẩm Tĩnh lại thở dài, nói: "Triệu tư lệnh, lần này trường cấp 3 Khúc Thành đột nhiên bị tập kích chỉ sợ là do các dị tộc biết được tin tức, rồi mới hao phí giá lớn ẩn núp tiến vào hòng tiêu diệt vị thiên tài tuyệt thế này."
Triệu tư lệnh ngẩn ra, sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận nói: "Ta nói tại sao tối hôm qua căn cứ phía nam lại đột nhiên bị Trùng tộc tập kích, hơn nữa còn rất không thích hợp. Hóa ra tập kích là giả, yểm hộ Yêu tộc lẻn vào căn cứ mới là mục đích chân chính của bọn chúng."
Hà Bưu không nhịn được nói: "Triệu tư lệnh, trong Trùng tộc chỉ có Ám Ảnh Trùng là có thể che dấu dò xét, vì phòng ngừa chúng thẩm thấu vào phòng tuyến lần nữa chúng ta phải có hành động mới được."
"Hơn nữa lần này Yêu tộc và Trùng tộc hành động thất bại, chúng nhất định sẽ nhận thức được tiềm lực của vị tuyệt thế thiên tài kia, chỉ sợ lần tập kích tiếp theo sẽ càng khủng bố hơn!"
Thẩm Tĩnh nghe mà căng thẳng, vội vàng nhìn về phía Triệu tư lệnh.
"Yên tâm, ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy lại xảy ra!" Triệu tư lệnh nghiến răng nghiến lợi, nói: "Lão Thẩm, chuyện bồi dưỡng thiên tài giao cho ngươi, mặt khác Chân Hoành gần đây liền tọa trấn khu Khúc Thành, một khi có bất kỳ tình huống gì ngươi phải lập tức trợ giúp!"
Chân Hoành gật đầu đáp ứng, vì hắn biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc. Nếu như lần này không có vị thiên tài tuyệt thế kia, vậy chỉ sợ toàn bộ khu Khúc Thành đều sẽ triệt để trở thành phế tích.
Trong đại sảnh dưới lòng đất của trường học, ánh đèn chiếu lên các học sinh đông nghịt.
Nhưng ngoại trừ lớp mười và lớp mười một lộ vẻ sợ hãi ra, các học sinh lớp mười hai đều kích động hưng phấn.
"Quá bưu hãn!"
"Toàn bộ quá trình chiến đấu hắn đều đè ép yêu tướng cao cấp và trùng tướng!"
"Ta quyết định về sau vị tuyệt thế thiên tài này chính là thần tượng của ta!"
"Bên ngoài tựa hồ đã không còn động tĩnh, chiến đấu kết thúc rồi sao?"
Không ít học sinh nhỏ giọng nghị luận, dù cho các lão sư quát lớn nhưng bọn họ cũng không cách nào đè nén hưng phấn trong lòng, muốn nhanh chóng chia sẻ với những người khác.
Dù sao có thể chứng kiến một vị tuyệt thế thiên tài kinh người như thế quật khởi, mỗi một học sinh đều cảm thấy tự hào từ đáy lòng.
Mà ở đại sảnh, từng học sinh dự thi mặc áo giáp chính thức đều ghé người vào cửa sổ.
Mãi đến khi tiếng rống trong sân luyện võ biến mất, bọn họ mới dám mở mặt nạ ra.