TRUYỆN FULL

[Dịch] Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên

Chương 72: Hỏa Văn Thanh Mãng

Trong huấn luyện giả lập, các học sinh trên cơ bản đều tạo thành tiểu đội với số lượng từ ba đến năm học sinh, nhưng bọn họ đối mặt với yêu binh cấp thấp lạc đàn cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.

Một khi số lượng yêu binh cấp thấp vượt qua năm con thì bọn họ sẽ chật vật không chịu nổi.

Trong đó có tiểu đội trong vòng mười phút ngắn ngủi đã bị đoàn diệt, làm cho Trịnh hiệu trưởng nhìn chằm chằm màn hình sắc mặt xấu hổ, thầy phụ trách cũng khuôn mặt không ánh sáng.

Lúc này bên cạnh đống cỏ dại rậm rạp, ba người Chu Hạo, Hứa Linh, Trương Nghị vừa cảnh giác vừa chậm rãi chạy.

Càng ở khu hoang dã, càng có thể hiểu được cảnh giới khí huyết cũng không phải chiến lực, Hứa Linh đã là gấp ba lần khí huyết, cách đỉnh phong cũng không có bao nhiêu, toàn lực ứng phó đánh chết yêu binh cấp thấp cũng không khó khăn.

Nhưng tình huống thực tế lại là nàng nhiều nhất chỉ có thể ứng phó hai con yêu binh cấp thấp.

Trương Nghị biểu hiện khá hơn một chút, khí huyết gấp hai lần của hắn có thể dễ dàng đánh chết một con yêu binh cấp thấp, hơn nữa tình huống càng nguy cấp hắn ngược lại càng thêm tỉnh táo.

"Đây chính là thiên phú chiến đấu!" Chu Hạo nhìn Trương Nghị đi trước, thầm nghĩ trong lòng.

Vèo vèo vèo vèo…

Đống cỏ dại lay động, Trương Nghị lập tức dừng bước, vươn tay làm một động tác.

Hứa Linh gật đầu, bước chân nhẹ nhàng canh giữ góc đối diện với Trương Nghị.

Mà Chu Hạo đứng ở phía sau hai người đã sớm thăm dò tình huống trong đống cỏ dại, đó chỉ là mấy con thú biến dị cho nên hắn cũng lười nhắc nhở.

Một lát sau, bên cạnh Hứa Linh và Trương Nghị có thêm mấy thi thể.

Trên trán hai người đều là mồ hôi, hiển nhiên cho dù là thú biến dị cũng làm cho bọn họ khẩn trương vạn phần.

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Chu Hạo, Hứa Linh không nhịn được mà tức giận quát: "Chu Hạo, ngươi giúp bọn ta một chút đi chứ!"

Chu Hạo bất đắc dĩ nói: "Hứa Linh, là ngươi bảo ta chỉ cần cảnh giác a!"

"Ngươi...Được rồi, tiếp theo ngươi cũng tham dự vào hành động với bọn ta đi." Hứa Linh khẽ nói.

"Được, nhưng mà ngươi phải chiếu cố ta một chút, thực lực của ta quá thấp!” Chu Hạo không hề lo lắng bị khinh bỉ, nói.

Hứa Linh cũng biết rõ để Chu Hạo tham gia có chút làm khó hắn mà lập tức gật đầu: "Ta sẽ tận lực."

Ba người tiếp tục đi sâu vào khu hoang dã, từng ngọn cỏ dại rậm rạp dần dần biến mất, từng cây cổ thụ khổng lồ che khuất bầu trời cũng dần ảm đạm đi.

"Cẩn thận một chút, chắc chắn nơi này nằm ở biên giới khu vực yêu thú rồi." Hứa Linh cảnh giác nói, ánh mắt nàng quét nhìn bốn phía, chiến đao trong tay nắm thật chặt.

Trương Nghị cũng như thế, chỉ có Chu Hạo là thần thái vô cùng nhẹ nhõm.

Không có cách nào vì thực lực của hắn quá mạnh, cho dù muốn giả bộ khẩn trương thì thân thể hắn cũng không có khả năng làm ra loại tư thái căng thẳng như Hứa Linh, Trương Nghị.

Ngao ~

Ngao ô ~

Từng tiếng gào thét từ đằng xa truyền tới, tràng cảnh có chút âm trầm, lộ ra vẻ đáng sợ.

Chu Hạo khẽ nhúc nhích lỗ tai, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hứa Linh, Trương Nghị, các ngươi đừng nhìn chằm chằm bốn phía!"

Hứa Linh nhịn không được quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Hạo, nói: "Không nhìn chằm chằm bốn phía thì có thể nhìn chằm chằm vào đâu chứ? Còn nữa, ngươi nói nhỏ một chút đi, đừng dẫn yêu binh tới!"

Chu Hạo im lặng, ngón tay chỉ lên trên: "Đừng quên còn có trên cây!"

Hứa Linh kịp phản ứng, vội vàng nhìn lên đỉnh đầu.

Vừa nhìn nàng đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Chỉ thấy trên chạc cây cổ mộc đang có ba con cự mãng màu xanh phun ra lưỡi rắn màu đỏ tươi, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ.

"Chu… Chu Hạo, ngươi đúng là có miệng quạ đen a!" Thân thể Hứa Linh căng cứng đến cực hạn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm ba con cự mãng, mắng mỏ.

Trương Nghị lúc này cũng chú ý tới, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại: "Là yêu binh trung cấp Hỏa Văn Thanh Mãng! Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Hứa Linh cắn răng nói: "Còn có thể làm sao nữa? Trốn đi, trốn được được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"

Trương Nghị gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định: "Hứa Linh, Chu Hạo, các ngươi chạy trước, ta ở lại hấp dẫn bọn chúng."

"Không được, như vậy quá nguy hiểm, ngươi không thể ở lại đây được!" Hứa Linh quả quyết cự tuyệt.

Chu Hạo không khỏi liếc nhìn Trương Nghị, hắn không nghĩ tới Trương Nghị lại có tính cách quên mình vì người như vậy. Nếu như ở hoàn cảnh hoang dã thật sự, loại tính cách này rất được tiểu đội võ giả hoan nghênh.

"Không sao, dù gì cũng chỉ là thực chiến giả lập, không phải là thật, cùng lắm ta bớt chút điểm tích lũy mà thôi!" Trương Nghị cười nói: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, các ngươi chạy mau đi!"

Chu Hạo nhún vai, nói: "Ta nói này Trương Nghị, Hứa Linh, các ngươi đừng có ở đây mà xoắn xuýt làm gì, chúng ta một người cũng trốn không thoát đâu, bởi vì Hỏa Văn Thanh Mãng là loài rắn quần cư hiếm thấy, xung quanh đây tuyệt đối không chỉ có ba con này!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hứa Linh, Trương Nghị lập tức kinh biến.

Lúc này bọn họ mới nhớ tới lão sư sinh vật dị tộc đã từng nói về tập tính đặc thù của Hỏa Văn Thanh Mãng.

"Liều mạng với bọn chúng!" Trương Nghị cắn răng hô.

"Có thể giết một con hay một con!" Hứa Linh đáp ứng, chỉ khi đến tuyệt cảnh chân chính tiềm lực của nàng mới có thể kích phát ra.

Nhưng mà Chu Hạo lại dẫn đầu quay đầu bỏ chạy.

Hứa Linh, Trương Nghị đồng loạt im lặng.

"Đồ nhát gan!"

Hứa Linh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.