Viên Thành, Vân Yên ngược lại không nói gì, mà Phương Vũ lại bắt được cơ hội, nở nụ cười mỉa mai: "Điểm ấy kiên nhẫn cũng không có, thành tựu cả đời này của các ngươi chỉ sợ cũng dừng lại ở đây!"
Lôi Kim Bằng phụ họa theo: "Phương tỷ nói đúng, chém giết ở khu hoang dã với dị tộc kiên nhẫn là đặt ở vị trí đầu tiên, lúc này mới đợi bao lâu mà các ngươi đã không kiên nhẫn nổi, không hổ là học sinh từ trường cấp 3 Khúc Thành đi ra!"
Những học sinh khác đã sớm không ưa Phương Vũ, Lôi Kim Bằng.
Diễn luyện thực chiến giả lập những ngày qua hai người không ít lần bới móc mỉa mai bọn họ, tựa như là muốn mang thành tích lần trước thua Hứa Linh, Chu Hạo phát tiết ở trên người bọn họ.
Bây giờ vừa nghe vậy bọn họ lập tức xù lông.
"Các ngươi ngược lại rất có kiên nhẫn, nhưng còn không phải vẫn bị Hứa Linh của trường cấp 3 Khúc Thành chúng ta đè đầu sao?"
"Ha ha ha ha, cái gì mà thiên tài của huấn luyện doanh tinh anh Yến Kinh chó má a! Ta thấy đều là rác rưởi lót đáy!"
"Chắc chắn rồi, nếu là thiên tài chân chính thì làm sao có thể bị Thẩm huấn luyện viên điều đến đây?"
Ai nấy đều phẫn nộ hô to.
Phương Vũ, Lôi Kim Bằng vốn rất để ý việc mình bị điều đến căn cứ thành phố Hoa Đông, vừa nghe đến từ ngữ tương quan cả hai lập tức nổi giận.
"Chúng ta mà là rác rưởi sao? Thật sự là trò cười! Đến đây, lão tử chấp các ngươi hai tay!"
"Ngay cả một con yêu binh mà các ngươi cũng không đối phó được, chúng ta nói chuyện với các ngươi đều là cho các ngươi mặt mũi rồi đó!"
"Các ngươi chỉ là một đám rác rưởi chỉ biết khoác lác mà thôi!"
Những học sinh khác đều không cam lòng yếu thế, lần nữa hô lên: "Đúng, chúng ta đánh không lại các ngươi, nhưng thiên tài tuyệt thế của trường cấp ba Khúc thành chúng ta một đầu ngón tay liền có thể nghiền ép các ngươi!"
"Đúng đấy, các ngươi bớt xem thường trường cấp 3 Khúc Thành chúng ta đi! Chờ sau khi các ngươi thấy được vị tuyệt thế thiên tài ẩn tàng kia thì liền hiểu rõ cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
"Ở trong mắt tuyệt thế thiên tài của trường cấp ba Khúc thành chúng ta, các ngươi ngay cả yêu binh cũng không bằng!"
Trong phòng lớn lập tức ầm ĩ lật trời, thậm chí có xu thế động thủ.
Hứa Linh vô cùng đau đầu, vội vàng ngăn cản, nhưng cũng vô ích.
Chu Hạo cũng rất bất đắc dĩ, hai đám người này vừa thấy mặt liền đánh nhau, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
"Ha ha ha ha, các ngươi lại bắt đầu khoác lác rồi à?"
"Tuyệt thế thiên tài đánh chết ba con yêu tướng cấp cao ở đâu mau đi ra cho chúng ta mở mang kiến thức một chút a!"
"Bàn về bản lĩnh khoác lác chúng ta thật sự kém xa tít tắp trường cấp 3 Khúc Thành các ngươi!"
Lôi Kim Bằng cười điên cuồng.
Phương Vũ khinh thường không thôi.
Hai người Viên Thành, Vân Yên cũng âm thầm lắc đầu.
Bọn họ đã không ít lần nghe thấy những học sinh này nói về vị thiên tài tuyệt thế nào đó của trường cấp ba Khúc thành, nhưng đừng nói bọn họ không tin, cho dù đổi lại là tổng huấn luyện viên của huấn luyện doanh tinh anh Yến Kinh cũng không thể nào tin được.
"Chu Hạo, gọi điện thoại cho Trương Nghị nhanh lên." Hứa Linh không nhịn được mà thúc giục.
Kỳ thật Chu Hạo đã sớm gọi điện thoại cho Trương Nghị, nhưng Trương Nghị lại không bắt máy.
Hắn giang hai tay ra, vừa định nói thì đã nhìn thấy Trương Nghị mang vẻ mặt lo lắng xuất hiện ở cửa phòng.
Những học sinh trong phòng đều ngừng cãi vã.
Bọn họ nhìn ra được Trương Nghị đã sắp sụp đổ.
"Trương Nghị, có chuyện gì vậy?" Nhìn Trương Nghị trong mắt hiện lên tơ máu, một tay còn cầm bánh ngọt, Chu Hạo vội vàng tiến lên hỏi.
Trương Nghị cố nén sự sụp đổ trong lòng, cắn răng nói: "Em… em gái ta… Nàng không thấy đâu!"
"Nàng không thấy đâu sao?" Chu Hạo sửng sốt.
Những học sinh khác cũng đều nghi hoặc.
Hứa Linh đi tới, an ủi: "Trương Nghị, ngươi đừng vội, có lẽ em gái của ngươi còn đang ở trường học hoặc là đi dạo đâu đó."
Trương Nghị lắc đầu: "Không có, em gái của ta không có bạn bè, bình thường ngoài trường học thì nàng đều ở trong nhà, ta đã tìm khắp nơi rồi."
"Vậy ngươi có nói với em gái của ngươi là hôm nay sẽ ở khu cư xá Đức Nhiên này ăn mừng không?" Hứa Linh lại hỏi.
"Không có, ta muốn cho em gái ta một sự bất ngờ, cho nên không nhắc nhở gì nàng, nhưng lại nói trưa nay nàng ở trường học chờ ta."
"Em gái của ta rất ngoan, nhưng ta đi tới trường học cũng không tìm thấy nàng, về đến nhà nàng cũng không có ở nhà!" Trương Nghị mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Các thiên tài Yến Kinh đi tới, Vân Yên bình tĩnh hỏi: "Trương Nghị, có phải ngươi đã đoán được em gái của ngươi xảy ra chuyện gì rồi không? Bằng không nàng chỉ biến mất không thấy đâu ngươi sẽ không thể có loại phản ứng này!"
Lời này vừa ra, đám học sinh bao gồm Chu Hạo, Hứa Linh đều kịp phản ứng.
Quả thật bình thường Trương Nghị là người rất ổn trọng, rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, em gái của hắn nhất thời không thấy thì không đến mức hắn phản ứng lớn như vậy.