Dương Dật cảm thấy bản thân như đang bơi trong lớp băng tuyết, những băng nhân dọc đường đều bị hòa tan, thậm chí bốc hơi, căn bản không thể tạo thành thế ngăn trở hữu hiệu.
Thứ duy nhất có uy hiếp chính là những cự thủ màu lam băng này, nhưng cũng không phải đối thủ của hỏa diễm cự kiếm trong tay Nhiên Thiêu Cự Nhân, rất nhanh đã bị chém nát.
Hắn cứ như vậy chống đỡ công kích, thuận theo cánh tay bơi lên trên, cho đến khi bơi ra một khoảng, trên mặt đột nhiên lộ vẻ khó tin.
Bởi vì hắn cảm giác phương hướng mình bơi đã thay đổi, vốn là bơi lên trên, nhưng lúc này lại giống như biến thành bơi xuống dưới.
Nếu không phải cánh tay đang công kích hắn vẫn còn, có thể làm vật tham chiếu, hắn chỉ sợ thật sự cho rằng mình đã lầm.