Chỉ có điều lúc này Lâm Phong rất áy náy và tự trách, bởi vì hắn quả thật có cơ hội có thể trực tiếp giải quyết Bắc Lương Cuồng Thú nhưng hắn không lựa chọn làm như thế.
Lúc đó, Lâm Phong không hề có lấy ra Hồng Hoang Cự Đỉnh, hắn nghĩ chỉ cần thực lực của mình đi tiêu diệt Bắc Lương Cuồng Thú là được rồi, nhưng hắn không ngờ được mọi chuyện lại phát triển thành thế này. Cuối cùng, bọn họ chẳng những không thể giết chết Bắc Lương Cuồng Thú, trái lại còn bù cả tính mạng của Thiên Mệnh Hành Giả vào.
Cho nên Lâm Phong vô cùng áy náy và tự trách. Quy Sơn Hỏa Thú ở bên cạnh thấy vậy, cố gắng khuyên bảo Lâm Phong. Bởi vì Quy Sơn Hỏa Thú cũng hiểu rõ, thật ra chuyện này không thể trách được Lâm Phong, chỉ có thể trách Thiên Mệnh Hành Giả lúc đó quá kích động.
Nếu hắn không mất lý trí trực tiếp xông ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ không sao, tối thiểu có thể kiên trì được lâu hơn.
- Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta biết ngươi chỉ muốn an ủi ta, ta rất cám ơn ngươi. Nhưng ta không có cách nào phủi sạch mối quan hệ giữa cái chết của Thiên Mệnh Hành Giả với ta được. Ta có lỗi với hắn.