Nếu có, Lâm Phong có lẽ còn thử một chút, xem có thể thông qua tấn công nhược điểm bắt lấy Vạn Đạo Thôn Phệ Thú hay không.
Nếu thật sự không có, khả năng này thật khiến người ta tuyệt vọng. Đối với chuyện Tiên ông lão giả đi tới sau lưng và hai bên mình, Vạn Đạo Thôn Phệ Thú hoàn toàn không quan tâm, thậm chí nó biết rõ hai kẻ này đang suy nghĩ cái gì, nhưng nó có đủ tự tin về thực lực của mình.
- Ta nói cho các ngươi biết, cho dù vây quanh sau lưng ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vừa rồi ngươi chỉ mới phá được phòng ngự của ta mà thôi.
- Với thực lực của hắn, căn bản cũng không thể phá phòng ngự của ta, hiện tại các ngươi chẳng qua chỉ đang lãng phí thời gian thôi. Có điều ta lại thấy rất thích, bởi vì làm thế có thể khiến ta nhìn thấy các ngươi từng chút từng chút trở nên tuyệt vọng.
Đối với Vạn Đạo Thôn Phệ Thú, nó thật sự hận không thể trực tiếp xé nát hai kẻ này thành từng mảnh từng mảnh, có như thế nào mới có thể khiến chúng càng thêm đau đớn.