Không ngờ, Thẩm Phi lại lấy thuốc lá từ trong túi ra, bước tới châm một điếu cho Trần Bằng.
Trần Bằng ngậm lấy điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, bĩu môi nói: "Thuốc cứng Hồng Tháp, đội trưởng Thẩm, ngươi đúng là tầm thường quá. Dù sao ngươi cũng là đội trưởng đội thành phố, chức quan cũng lớn mà."
Thẩm Phi cũng châm một điếu thuốc, rít vài hơi, nhún vai nói: "Lương tháng chưa đầy ba ngàn, không đủ tiền mua thuốc ngon. Trần Bằng, chúng ta đừng phí thời gian nữa, ngươi nên hợp tác, khai hết sự thật đi."
Trần Bằng cười khẩy: "Thành thật thì được khoan hồng, chống cự thì bị nghiêm trị, đạo lý này ta hiểu. Haiz, ta giết sáu người, dù có thành thật khai báo, cũng không thoát án tử hình. Nói hay không nói, khác gì nhau đâu?"
Thẩm Phi cau mày.