Husky ngẩn người, trong mắt bộc phát ra hưng phấn: "Ngọa tào! Là Khuyết ca, ngươi thế mà không chết?!"
Trong lúc nói chuyện, nó đưa tay bày ra một đạo cấm chế, phòng ngừa xung quanh có người nghe thấy bọn họ đối thoại.
Sắc mặt Từ Khuyết lập tức đen lại: "Thì ra ngươi tưởng rằng ta đã chết? Cho nên mới dùng tên tuổi của ta ở bên ngoài giả danh lừa bịp?"
Husky lấy lòng cười nói: "Làm sao lại thế, chúng ta không phải nghĩ đến ngươi phúc lớn mạng lớn, cái gọi là tai họa di ngàn năm. . . không đúng, đây là Đoạn lão sư nói, nếu như ngươi không có việc gì, nghe thấy động tĩnh chúng ta làm ra, nhất định sẽ đến tìm chúng ta."
"Ha ha, hay cho Đoạn Cửu Đức, ta nhớ kỹ." Từ Khuyết cười lạnh hai tiếng, đưa linh thạch trong tay tới, "Cầm đi."