Đi qua một con đường dài dằng dặc, hai bên đường liễu rủ, có cảm giác yên tĩnh mà an nhàn.
Sau khi Từ Khuyết khôi phục ký ức, đối với cảm giác này, cảm thấy vô cùng quý trọng.
Hắn không trò chuyện cùng Hiên Viên Uyển Dung, một mình đi ở phía trước, hưởng thụ cảm giác hiếm thấy này, giống như sau khi đã trải qua vô số nguy hiểm cùng tang thương, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh hưởng thụ.
- Chỉ tiếc đây không phải sự thực, chỉ là thế giới ký ức.
Từ Khuyết khẽ thở dài, tuy rằng đây không phải thế giới chân thật, nhưng cũng coi như là một sự hưởng thụ.