Thiếu nữ tràn ngập sinh khí thanh xuân, giơ tay kéo áo ngực lên, tránh cho áo trễ quá, lại cúi người đi tới trước mặt Hứa Ứng, quan sát mi tâm Hứa Ứng.
Quả nhiên trên mi tâm Hứa Ứng có một hoa văn hình tia sét, chẳng qua nó cực kỳ mờ nhạt, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra được.
Cô gần như dán sát mặt Hứa Ứng, vừa quan sát hoa văn tia sét, vừa tồn tưởng, ghi chép chuyển hóa hoa văn tia sét thành đạo tượng, vừa nói: “Hoa văn tia sét này chắc là manh mối mà hắn lưu lại trước khi mất trí nhớ. Ta nghi ngờ ngay khoảnh khắc phong ấn được mở, hắn đã chuẩn bị cho việc bị phong ấn lại.”
Hứa Ứng ngoan ngoãn ngồi đó, bị hơi thở của cô thổi vào mặt, gương mặt đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt đi, hỏi: “Thiền Thiền, ngươi luyện hóa bao nhiêu tiên dược trong cơ thể rồi?”
“Mới luyện hóa một chút...”