Hứa Ứng gật nhẹ đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi cũng vô tình sơ suất mà thôi, làm sao ta lại trách ngươi được? A Thành, chúng ta là người quen cũ, quen biết đã ba ngàn năm. Xưa nay huynh đệ thân thiết mới được trăm năm, đâu đến được ba ngàn? Nhưng tình cảm giữa chúng ta thì có.”
Nhạn Không Thành hết sức tán thành nói: “Hứa huynh nói đúng lắm. Ta đến thông báo cho Hứa huynh, ta đã mở được thân thể lục bí, dần dần mở động thiên lục bí. Tu vi của huynh đệ ta tăng nhiều, chắc ngươi cũng rất vui vẻ.”
Hứa Ứng vui mừng cười nói: “A Thành đúng là đại tài, ngươi có đột phá, làm sao ta lại khiến ngươi mất vui được? Kim Đan Đại Đạo của ta cũng có tiểu thành rồi!”
Nhạn Không Thành chấn động, sợ hãi nói: “Thời gian ngắn như vậy mà Hứa huynh đã học xong Kim Đan Đại Đạo, ta kém xa ngươi rồi! Trước khi Hứa huynh bế quan, thần thông, công pháp, thân pháp và lý giải về đạo đều không bằng ta. Mấy hôm nay chắc đã đuổi kịp ta?”
Quả chuông choáng váng, thầm nghĩ: “Mấy ngày trước A Ứng bị đánh bại à? Chẳng lẽ ta bị lây bệnh của Kim gia, nhớ sai mất rồi?”