Vị sư tổ này lĩnh ngộ được kiếm đạo vô thượng từ Kiếm Tiên đạo thư, tất cả đạo pháp thần thông không học tự ngộ, ngộ một ngộ trăm, cuối cùng khai tông lập phái, sáng lập ra Thục Sơn kiếm môn tại đây.
Sư tổ đời đầu hoãn lại thiên kiếm, trấn thủ nhân gian, thu nhận môn đồ khắp nơi, truyền thụ cảm ngộ của mình, cho đến khi có người kế tục mới phi thăng lên trời, phá thiên kiếm bay đi. Còn Kiếm Tiên đạo thư chính là bức vách cuối cùng của Kiếm Tiên Tuyệt Bích.
“Từ xưa tới nay chưa ai có thể học được Kiếm Tiên đạo thư, đi tới chỗ chúng ta đã là có một không hai.” Thời Vũ Tình loạng choạng đứng dậy, xoa ngực, lồng ngực vẫn còn ê ẩm. Cô khôi phục bình tĩnh nói: “A Ứng sư thúc, lần này tuy là ta và ngươi tranh tài, nhưng trong quá trình đấu kiếm ta đã hiểu ra, tán thành với suy nghĩ của ngươi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Ứng lại đi vòng qua vách đá của sư tổ đời đầu đi tới vách đá cuối cùng.
Thời Vũ Tình nói: “Ta cảm thấy để đệ tử kiếm môn tới vách đá này, chọn mấy môn kiếm pháp tu hành, có năng lực, đương nhiên sẽ đi ra con đường của mình, không có năng lực cũng có thể học được truyền thừa của tiền bối.”