Gương mặt Hứa Ứng mỉm cười, nói: “Nhưng ta biết, dựa vào lực lượng của ta không cách nào đối phó với những kẻ đã phong ấn ta, bọn chúng có thể ám toán ta đánh ngã ta khi ta trong thời điểm toàn thịnh; thế thì bây giờ đánh bại ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Ta cần chuẩn bị cho tương lai.”
Hứa Ứng như đang thuật lại một chuyện không liên quan gì tới mình, nói: “Khi vượt biển, rốt cuộc ta cũng nghĩ ra. Tổ Long lợi dụng ta, hắn muốn bản thân trường sinh, vĩnh viễn thống trị thế giới. Hắn là kẻ độc tài, vì trường sinh hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, hắn mà lấy được tiên sơn và bất tử dược, chắc chắn hắn sẽ thống trị thiên hạ tới muôn đời, những năm tháng tiếp theo sẽ đen tối không gì sánh được. Cho nên, không thể đưa bất tử dược và tiên sơn cho hắn.”
“Đồng nam đồng nữ của ba ngàn môn phái, bọn họ cũng lợi dụng ta, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được. Trong số họ có người muốn vĩnh sinh, có người muốn thành tiên, có người muốn lấy đầu ta tranh công lĩnh thưởng, có người muốn tìm và độc chiếm tiên sơn và bất tử dược. Bọn họ không phải lựa chọn tốt nhất để nắm giữ tiên sơn và bất tử dược.”
“Ta tính đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định, lưu lại tiên sơn và bất tử dược cho người không thích hợp nhất là ngươi.”
Hứa Ứng đứng dậy, nhìn về phương xa nói: “Ngươi tỉnh táo, ngươi vô tình, ngươi cảm thấy mạng người như sâu kiến, chỉ là số lượng, hy sinh bao nhiêu người, chết bất cứ ai, ngươi đều không quan tâm. Chỉ cần đạt được mục đích, tất cả đều đáng giá. Đưa tiên sơn và bất tử dược vào tay ngươi, ngươi chỉ gây ra tai họa càng lớn.”