Hứa Ứng trong lòng máy động, lập tức truyền âm nói: “Các ngươi nhanh chóng ra khỏi Kim Điện. Chúng ta dùng cửa gỗ trốn vào mộ phần của một vị sư tổ nào đó. Na Bành không tìm thấy chúng ta, sẽ tự đi khỏi!”
Y mới nói tới đây, đột nhiên thấy trên bầu trời xuất hiện một ánh cầu vồng, Na Bành cầm theo một cái đầu máu me đầm đìa từ trên trời giáng xuống, đặt chân cách chỗ y không xa, khiến đá vụn bắn tứ tung.
Cái đầu kia rõ ràng là một trong năm mươi ba khách câu cá “phi thăng”!
“Không kịp nữa rồi.” Trong lòng Hứa Ứng cảm thấy nặng nề.
Na Bành rơi xuống đất, ho ra từng ngụm máu tươi, cười khà khà nói: “Lũ tiểu quỷ này nghĩ quá đơn giản, tưởng lão thân bị Từ Phúc đánh bại là bọn chúng có thể tùy tiện ức hiệp. Khà khà, ngươi nhòm ngó tiên dược của người khác, người khác lại nhòm ngó tính mệnh nhà ngươi! Tên tiểu quỷ này đúng là đại bổ!”