Quách Tiểu Điệp khóc lóc một lúc lâu, nước mắt thấm đẫm vai áo Hứa Ứng, cuối cùng cũng phát tiết hết những bức bối trong lòng, lau nước mắt nước mũi.
Hứa Ứng không biết vì sao cô lại buồn bã như vậy, cười nói: “Chúng ta tới cây Độc Liễu xem thử?”
Quách Tiểu Điệp ừ một tiếng, lặng lẽ chạy theo y, đột nhiên cảm thấy cánh tay của thiếu niên này rất chắc chắn, bả vai rất rộng, vừa rồi tựa người vào khóc, trong lòng an tâm khó tả.
Cô lẳng lặng kéo áo ngực xuống thấp, thầm nghĩ: “Phong thái của Hứa yêu vương không thua gì Vị Ương ca ca. Đáng tiếc, Vị Ương ca ca là nữ. Đợi đã, không phải Nguyên Vị Ương cũng để ý Hứa yêu vương đấy chứ? Đồ lẳng lơ!”
Bọn họ đi qua cây Độc Liễu, Thần Đô thứ hai gốc cây này càng hùng vĩ, cao vút tận tầng mây, nhưng quỷ khí âm trầm, đáng sợ tới khó tả.