Cuối cùng thôn dân ở dốc Mã Đầu cũng bình tĩnh lại, từng người ngoan ngoãn đứng đó, không dám nhúc nhích, cho dù là thần linh Hà bá cưới mười mấy thê tử cũng run lẩy bẩy, không dám thở mạnh một tiếng.
Ngoan Thất hỏi xong, thầm mừng rỡ, cười nói: “Quả nhiên A Ứng ở đây!”
Quả chuông và Trúc Thiền Thiền đều lo lắng, quả chuông nói: “Mấy người này còn nói A Ứng đã sinh sống ở đây bảy năm, có thể thấy đám người Bắc Thần Tử đã bóp méo trí nhớ của họ. Trí nhớ của bọn họ đã bị thay đổi, có lẽ trí nhớ của A Ứng cũng bị thay đổi.”
Ngoan Thất nói: “Thay lại là được!”
Trúc Thiền Thiền lắc đầu: “Rất khó! Cho dù có thay lại thì cũng là trí nhớ giả tạo, trừ phi mở phong ấn. Như phong ấn của Hứa Ứng...”